Lâm Nhất đắm chìm trong ý cảnh của mình, hoàn toàn không nghe thấy mọi thứ diễn ra xung quanh.
Hắn ngồi ngay ngắn trên một ngọn núi đá trong cánh đồng, đưa mắt nhìn tàn ảnh bên dưới. Hắn thỉnh thoảng búng tay, mỗi khi búng tay sẽ có một tàn ảnh biến mất.
Tàn ảnh từ ít đến nhiều, bây giờ lại từ nhiều đến ít.
Nói thì nghe huyền diệu, nhưng cũng không khó hiểu.
Hắn đang phá hoại Thuỷ Nguyệt kiếm pháp trước đây, huỷ đi nó, sau đó tái tạo lại một lần nữa, biến thành Thuỷ Nguyệt kiếm pháp phù hợp với hắn nhất.
Thuỷ vẫn là nước, Nguyệt vẫn là trăng, chỉ có kiếm là thay đổi!
“Có lẽ đã đủ rồi”.
Lúc chỉ còn lại chín tàn ảnh, Lâm Nhất gật đầu.
Rắc!
Trong hiện thực, Lâm Nhất mở mắt, linh kén quấn quanh người hắn cũng lập tức vỡ vụn.
Rút tơ bóc kén, phá hoạ bước ra!
Vào khoảnh khắc linh kén hoàn toàn biến mất, trên người Lâm Nhất có muôn vàn ánh sáng chói mắt loé lên.
Thanh cao thoát tục, ánh sáng chớp loé, tựa như tái sinh.
Hắn vung tay, một nhánh cây khô trên đảo bay đến, bị hắn nắm chặt lấy.
Gió sông hoá mưa, trăm sông hợp dòng.
Gió sông hoá mưa lặng lẽ xối ướt vạn vật, Thuỷ Nguyệt kiếm pháp trước đây có ý cảnh lơ lửng bất định, nước chảy vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3336477/chuong-1197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.