Chương trước
Chương sau
Ông ta đưa tay làm tư thế mời, sau đó dẫn mấy người bọn họ đi tới một cửa vào khác, tránh phải chen chúc với đoàn người.



Cửa vào, chính là cây cầu gõ Cửu khúc xây trên mặt hồ, cong cong uốn lượn, cả một đường quanh co dẫn thẳng đến hòn đảo trung tâm của hồ.



Đợi khi quản sự rời đi, Lạc trưởng lão đứng trên cầu gỗ khẽ giọng than: “Đảo Quỳnh Đài, đã rất nhiều năm chưa được bước chân lên hòn đảo này rồi”.





Chốc lát sau, đảo Quỳnh Đài trong miệng Lạc Phong trưởng lão nhắc tới đã xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người. Trên đảo có một quảng trường rộng rãi, trong suốt như ngọc, bóng loáng toả ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng lấp lánh, màu sắc vừa phải mà không đậm, trang nhã mà tôn quý.



Đây chính là đại điện Quỳnh Đài, yến tiệc của công chúa được tổ chức tại chính chỗ này.





Đoàn người liên tục không ngớt, nườm nượp ra vào, nối đuôi nhau mà đi, dựa theo tên được gắn trên thẻ ghế mà vào chỗ ngồi.



Vị trí được sắp xếp cũng có quy tắc riêng, vòng ngoài là những thế lực bình thường, phía trong là những Tông môn đỉnh cấp của Đế Quốc Đại Tần, vị trí trung tâm chính là tứ đại Tông môn siêu nhiên và hoàng thân quốc thích của Đế Đô.



Vị trí chỗ ngồi của Lăng Tiêu Kiếm Các, cho dù nằm ở khu vực trung tâm nhưng cũng không ở gần hàng ghế đầu mà được sắp xếp ở vị trí gần phía sau bên trái, vị trí thứ nhất bên trái là của Tần Thiên học phủ.



Đối điện, có Ma Nguyệt Sơn Trang ở chính giữa, hai bên trái phải là Huyền Thiên Tông và Hỗn Nguyên Môn.



“Ngồi đi”.



Phía sau dãy bàn thấp dài, nhóm người Lâm Nhất lần lượt ngồi xuống hai bên trái phải của Lạc Phong.



Vừa mới ngồi xuống, đối diện với trưởng lão của Hỗn Nguyên Môn là Văn Ngạn Bác, ông ta bèn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Lạc Phong trưởng lão, thần sắc trong đáy mắt toàn là khinh thường.



“Người kia chính là Hân Tuyệt hả? Theo lời đồn, hắn có thực lực có thể so sánh được với tám công tử, năm đó nếu không phải bỏ lỡ Long môn tranh tài thì trong tám công tử ắt đã có tên của hắn”.



Trong tầng lớp thứ ba của Hỗn Nguyên Môn, Vũ Văn Bác là một trong bốn cao thủ được xếp ngang hàng với nhóm người Hân Nghiên, ánh mắt rơi lên người Hân Tuyệt, khẽ giọng nói.





Trong cảm nhận của hắn ta, khí tức trên người Hân Tuyệt vô cùng hùng hậu, có chút không thể đoán ra được.







“Đồn đại thôi, chẳng qua chỉ là một con chó không nhà, ta sẽ khiến hắn không dám có cái suy nghĩ này nữa”.







Người đang nói là một thanh niên áo lam, dáng vẻ vạm vỡ bá đạo, một thân trường sam căng phồng như sắp bục ra vì cơ bắp của hắn ta. Chỉ liếc mắt nhìn thôi đã khiến người ta cảm nhận được áp lực rất lớn, có lẽ Long Tượng Chiến Thể Quyết đã tu luyện được đến cảnh giới tương đối cao thâm.







Người này chính là Chu Thái, đệ tử nòng cốt của Hỗn Nguyên Môn, được xếp vào tầng lớp thứ hai chung với Hân Tuyệt, có tư cách chiếm được một trong tám hạng đầu của Long Môn tranh tài.







Trong Long Môn tranh tài tổ chức vào cuối năm, không hề nghi ngờ, hắn và Hân Tuyệt chắc chắn sẽ là đối thủ cạnh tranh, đương nhiên sẽ có ý thù địch.







Văn Ngạn Bác cười nham hiểm nói: “Đợi sau khi yến tiệc kết thúc, Chu Thái ngươi đi đối phó Hân Tuyệt, Vũ Văn Bác ngươi đi giải quyết nha đầu Hân Nghiên kia, Tả Vân đối phó với thằng chó con thiên tài mới nổi kia của Lăng Tiêu Kiếm Các, lần này ta muốn khiến Lăng Tiêu Kiếm Các phải mất mạng hết!”







“Văn trưởng lão, Hân Nghiên kia để ta ra tay là được, không cần đến Vũ Văn sư huynh”.




Một thanh niên áo tím tu vi cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 8 trong Hỗn Nguyên Môn cực kỳ tự tin nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.