Chương trước
Chương sau
Sau khi đi được hơn hai mươi dặm, Lâm Nhất chợt cảm nhận được linh khí thiên địa nồng đậm trong khu rừng sâm thẳm.



“Sắp đến rồi à?”



Quả nhiên Bạch Thu Thuỷ đi đầu chợt loé lên vẻ hưng phấn trong mắt, nàng ta nhẹ giọng nói: “Sắp đến rồi, mọi người cố gắng lên nhé”.



Phù!





Nhân tài tông môn và đệ tử Cao gia đều thở phào nhẹ nhõm, chặng đường này quả không dễ dàng chút nào.



Thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.



Khoảng năm phút sau.





Trăm hoa đua nở, cả một thung lũng mênh mông tím đỏ rực rỡ, linh khí ngập tràn xuất hiện trước mặt mọi người.



Thung lũng vô tận, gần như không nhìn thấy điểm cuối cùng, giống như một biển hoa, vô cùng chấn động.



Dưới linh khí nồng đậm, trong rừng hoa mọc lên rất nhiều linh thảo. Cỏ Ngân Hoàn, quả Kim Tuyến, hoa Tử Tinh, quả Vô Hoa, cây Lưu Ly, số lượng nhiều đến mức khiến người ta hoa cả mắt.



Linh khí dồi dào khoáng đạt hội tụ trên thung lũng tạo thành từng đám mây mù, giống như lụa mỏng, từng sợi thấp thoáng như ẩn như hiện, cảnh tượng đẹp dễ làm say lòng người.



“Cuối cùng cũng đến”.



Một tia vui mừng loé lên trong mắt Bạch Thu Thuỷ: “Hai vị công tử, chỉ sợ thung lũng này sẽ không được yên ổn, nhờ cậy vào hai vị nhé”.



Tiêu Nhiên gật đầu: “Linh khí ở đây ôn hoà, chắc cũng không có quá nhiều yêu thú hung tợn”.



Bộ Trần nhìn quanh một lượt, bình tĩnh nói: “Ta đi kiểm tra, nếu không có quá nhiều rắc rối, Bạch tiểu thư có thể cho dược đồng vào được”.



“Vậy phiền công tử rồi”.



“Chuyện nhỏ thôi”.



Bộ Trần giả vờ điềm nhiên, cười thoải mái rồi thi triển thân pháp tinh diệu của Huyền Thiên Tông.



Tựa như đi trên không, nhảy vài lần đã vào trong vườn hoa.



Người hắn ta nhẹ như bướm lượn, thấp thoáng nhưng lại có khí thế rồng hổ, một nhành hoa cũng không bị nát.



“Thân pháp tuyệt quá!”





Những nhân tài tông môn và con cháu Cao gia đều sáng mắt, không kìm được lời khen ngợi.







Bịch bịch bịch!







Không lâu sau, Bộ Trần của Huyền Thiên Tông lại quay về chỗ cũ.







Hắn ta nói với mọi người: “Hầu như không có gì nguy hiểm, nhưng trong thung lũng có rất nhiều ong độc, mọi người đừng xem nhẹ”.







Bạch Thu Thuỷ trầm tư: “Vào đi”.







Như Bộ Trần đã nói, yêu thú trong thung lũng không nhiều, ngoài ong độc ra thì hầu hết những loài vật khác đều hiền lành.







Nếu không chủ động động đến chúng gì thì sẽ không có phiền phức.




Dược đồng của Bạch Thu Thuỷ hứng khởi, thi thoảng lại truyền đến tiếng hô phấn khích.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.