Chương trước
Chương sau
Cây thương trong tay của Lưu Vân vậy mà lại là một thanh huyền khí trung phẩm!

Một khi thi triển liền phá vỡ toàn bộ quyền mang của Lâm Nhất, với thế mãnh liệt và cuồng bạo hơn, thổi quét lao tới.

Sát sát!

Lâm Nhất dùng nội kình Thuần Dương chấn vỡ hàn khí ngưng tụ trong người, lắc mình lui về sau, tạm tránh mũi nhọn.

Sát sát sát!

Thanh niên áo vàng tay cầm trường thương, nhất thời như có thần linh trợ giúp, bức cho Lâm Nhất không ngừng thoái lui về sau.

Trường thương trong tay khai triển ra đợt tấn công vô cùng sắc bén, gió lạnh thổi tới khiến mặt mũi cực kỳ đau buốt.



"Tên khốn nhà ngươi không phải rất ngông cuồng sao?"

Lâm Nhất bị bức hoàn toàn không thể trở tay, Lưu Vân lập tức tỏ ra vô cùng đắc ý.

Uy lực của huyền khí trung phẩm quả thực khiếp người.

Mãnh Hổ Quyền của Lâm Nhất có mạnh thế nào thì cơ thể máu thịt cũng khó chống lại. Chủ yếu là hàn mang ẩn chứa trên đầu mũi thương quá đỗi sắc bén.

Chưa cần đâm trúng, hàn khí lạnh như băng đó đã có thể ngấm sâu vào trong cơ thể rồi.



Nếu như bị đâm trúng một thương này của hắn ta thì chớp mắt sẽ bị đóng băng mất.

Lâm Nhất không chút hoang mang, hai mắt nheo lại, âm thầm tìm kiếm sơ hở. Tên khốn này hình như cũng không phải hoàn toàn nắm vững một thanh huyền khí trung phẩm.

"Công tử, hay quá!"

"Đâm chết tên khốn đó đi, cho hắn biết sự lợi hại của Lưu gia chúng ta".

"Dám chọc vào Lưu gia chúng ta ởThanh Ninh thành này, đúng là không biết sống chết!"

Một đám tùy tùng thấy Lưu Vân chiếm thế thượng phong, lập tức gào rú lên.

Trong lòng Lưu Vân lại âm thầm kêu than, đối phương quá đỗi thông minh, từ đầu đến cuối không cho hắn ta cơ hội đánh chính diện.



Trong lúc lùi lại đã phòng thủ vô cùng chặt chẽ cẩn thận.

Từ đầu đến cuối đều tránh được mũi nhọn của huyền khí trung phẩm, bất cứ lúc nào ra tay cũng đều đánh cho luồng khí lạnh tan hết đi.

Không được, ta phải dừng tay thôi, cứ tiếp tục như thế này sẽ mệt mà chết mất.

Nhưng đúng trong lúc này, mắt Lâm Nhất chợt sáng lên, hai mắt của hắn dường như có thể nhìn thấu lòng người.

Khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ, đúng trong lúc Lưu Vân thu tay về, hắn vẫn luôn lui về sau đột nhiên bước lên một bước.

Khí thế dày nặng của võ đạo tầng mười dưới sự gia tăng thêm của Long Hổ Sinh Uy lại sản sinh ra uy áp đẹp mắt như cường giả Tiên Thiên.

Thình thịch!

Lưu Vân bất ngờ không kịp phòng ngự, bị đánh bay ngược về sau mấy bước, trường thương trong tay nhất thời có chút nắm không chắc.

Chính là lúc này!

Nếu không có thanh huyền khí trung phẩm này, Lâm Nhất căn bản không hề e ngại đối phương.

Lúc này đã bắt được sơ hở, hắn liền phóng ra tấn công, cơ thể bay về phía trước đánh móc sau gáy.

"Cút cho ta!"

Trong lòng Lưu Vân vừa sợ vừa giận, cố gắng ngưng tụ ra hàn mang cuồn cuộn, mắt thấy đang sắp đánh về phía Lâm Nhất.

Nhưng Lâm Nhất căn bản không cho hắn ta cơ hội.

Khi mũi thương của huyền khí trung phẩm còn chưa đạt đến đỉnh phong, hắn đã giành trước tấn công.

Hai tay nắm chặt hộp kiếm sau lưng, dùng lực vỗ một cái, rồi quét ngang qua.

Bốp!

Dễ như trở bàn tay, hộp kiếm đã đánh cho Lưu Vân cả người lẫn thương bay đi.

Cả người Lưu Vân bị đánh cho đầu óc choáng váng, khắp toàn thân vang lên tiếng xương cốt đứt gãy.

Nếu không phải hình như hắn ta còn mặc một bộ huyền giáp trên người thì đã bị đánh cho thành đống thịt vụn rồi.

Trong lòng Lâm Nhất hơi chút kinh ngạc, không ngờ được uy lực của hộp kiếm cổ lại mạnh như vậy, còn chưa rót vào nội kình Thuần Dương đã đánh cho đối phương bay đi rồi.

Có điều nghĩ lại thì nếu không có sơ hở trước đó, e là cũng không đạt được đến uy lực như vậy.



Nội tâm hắn cũng thoải mái hơn, bước về phía trước một bước, nắm chặt lấy trường thương.

Xôn xao!

Nhất thời, trường thương có một cỗ hàn mang xâm nhập vào theo hướng bàn tay.

"Hàn Vân thương của ta!"

Lưu Vân thất kinh thất sắc, vội vàng dùng lực kéo lại, nhưng tình trạng hiện tại của hắn, ngay đến bản thân còn khó bảo toàn, sao có thể giữa được Hàn Vân thương!

Lâm Nhất không tốn chút sức nào kéo một cái đã nắm chắc được Hàn Vân thương trong tay.

"Thương tốt!"

Lâm Nhất từ lúc thi triển Long Hổ Sinh Uy cho tới khi hắn đánh bay Lưu Vân rồi đoạt lấy thương của hắn ta, toàn bộ động tác đều vô cùng lưu loát nhẹ nhàng.

Gần như trong chớp mắt đã hoàn thành tất cả nghịch chuyển mà mọi người đều không ngờ được đến.

"Con ngựa này của ta tuy rằng hơi ngốc, nhưng không phải ai cũng có thể ức hiếp được!"

Hàn Vân thương đã trong tay, nhưng Lâm Nhất vẫn chưa có ý định tha cho đối phương, thân ảnh bay tứ tung, lại đánh ra một chưởng nữa.

Thình thịch!

Âm thanh song chưởng đối chọi vang lên, Lâm Nhất phun ra một ngụm máu tươi, cả người trực tiếp bị đánh bay đi.

Chỉ thấy đứng trước Lưu Vân không biết từ lúc nào đã xuất hiện một lão giả áo đen, mái tóc hơi bạc trắng, sắc mặt nhợt nhạt, chỉ có duy nhất đôi mắt là vô cùng sắc bén, khiến người ta không dám khinh thường.

Sau khi Lâm Nhất rơi xuống đất thì còn lùi về sau mấy bước rồi mới đứng vững lại được.

Nhìn về phía lão giả hắc y, trong lòng hắn khẽ cả kinh, thất thanh nói: "Cường giả Tiên Thiên!"

Khá lắm!

Trước đó hắn đã trông thấy lão giả này rồi, nhưng là trong bộ dạng mệt mỏi buồn ngủ, khí tức bất ổn, căn bản không thu hút sự chú ý của hắn.

Quan sát không cẩn thận nháy mắt đã khiến hắn đã ăn một vố thiệt thân không nhỏ.

Hóa ra lão giả áo đen này mới là chỗ dựa chân chính của Lưu Vân.

"Hoàng bá, hắn đã cướp Hàn Vân thương rồi, mau giúp ta đoạt lại đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.