Chương trước
Chương sau
Lão giả hắc y và lão Nhị Lưu gia liên thủ đối phó Hán Bạt, rõ ràng rất chật vật.

Nhưng cũng may Hán Bạt trúng độc đã sâu, thực lực giảm mạnh, nhìn trông như nỏ mạnh hết đà.

Lưu Đằng một mình cố gắng áp chế gia chủ Vạn gia, không ngừng cười gằn, ra tay tàn nhẫn.

Gia chủ Vạn gia lúc này tâm như tro tàn. Vốn định đánh cược mạng sống, cố chấp đoạt lấy Hán Kim Liên để hoàn toàn khôi phục lại thực lực của Vạn gia.

Nhưng ai có thể ngờ được Lưu Đằng lại sớm đã có dự tính, bố trí trước cục diện.

Mười cây bảo cung cấp bậc huyền khí hạ phẩm đã đợi sẵn đám người Vạn gia vào tròng, chớp mắt đã chết hết chỉ còn lại một mình gia chủ Vạn gia.

"Lão quỷ, nếu như ngươi chịu quy thuận Lưu gia ta, làm một khách khanh thì ta cũng không phải không thể giữ ngươi lại!"



Thực lực của Lưu Đằng rõ ràng trên cơ đối phương, vẫn còn dư hơi cười nói: "Dù sao ngươi cũng là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên".

"Cút, cho dù ta có hóa thành tro bụi cũng sẽ không cúi đầu trước Lưu gia các ngươi!"

Sắc mặt của gia chủ Vạn gia lạnh lùng, hai mắt gần như sắp tóe ra lửa, tay Lưu Đằng này trong mắt ông ta giống như một tên ác ma vậy.

Bao nhiêu người của Vạn gia đã chết thảm trong tay của đối phương, sao có thể quy thuận đối phương chứ.

"Vậy ngươi đi chết đi!"



Thình thịch!

Lưu Đằng quát lạnh một tiếng, song chưởng không ngừng đánh ra, bức cho gia chủ Vạn gia đau đớn đến mức không nói nên lời, sắc mặt trắng bệch!

Phốc!

Sơ ý một cái đã bị bắt được sơ hở, trực tiếp phun ra máu tươi.

"Một tên vô dụng, với chút trình độ này của ngươi thì nhà họ Vạn bị diệt vong cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Mấy người của nhà họ Vạn đó hoàn toàn chết là vì ngươi, một tộc trưởng vô dụng thì có mặt mũi nào mà sống chứ!"

Lưu Đằng có được ưu thế áp đảo, không ngừng mỉa mai đối phương, đánh tan tâm lý phòng thủ của đối phương.

"Ta liều mạng với ngươi".

Gia chủ Vạn gia căm phẫn đến mức hai mắt đỏ au, vô cùng căm uất, lúc ra tay chưởng pháp loạn lung tung cả lên.



Trong lòng Lưu Đằng cười khẩy, từng chút một gia tăng thêm mức độ trọng thương cho đối phương, bắt đầu nổi lên một kích tất sát.

Một mặt khác, võ giả Lưu gia chỉnh đốn lại từ đầu, phối hợp với lão giả hắc y và Lưu Thiên, từ từ nắm chắc thế cục trong tay.

Chỉ e không bao lâu nữa Hán Bạt sẽ bị đám người Lưu gia thu phục, tình thế đang rất tốt.

"Mọi người gia tăng sức lực, thứ súc sinh này sắp bị hàng phục rồi".

Lưu Vân trong đám người, sắc mặt vui mừng, cao giọng gào lên nói.

Đát đát đát!

Đúng lúc này, một con Huyết Long Mã cáu kỉnh, lông da toàn thân đỏ như máu, bóng loáng sáng quắc. Thần dị uy mãnh, giống như được khoác lên mình một tầng huyết diệm lưu ly, đem theo khí thế vô cùng cuồng bạo hung hăng từ bên ngoài xông tới.

Khí tức cuồng bạo cực kỳ dã tính lao tới, chớp mắt đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

"Công tử... công tử, người nhìn kìa, con ngựa hoang đó lại quay lại rồi!"

Có người tỏ ra hoảng sợ, chỉ vào Huyết Long Mã lắp ba lắp bắp nói với Lưu Vân.

Lưu Vân quay lại nhìn, nụ cười trên mặt chợt đông cứng lại, trầm giọng nói: "Con súc sinh này! Các ngươi theo ta, tên khốn đó nhất định cũng đang ở gần đây".

Con Huyết Long Mã trông có vẻ như vẫn còn rất xa, chớp mắt đã xông đến chỗ đám người, đột nhiên tiến mạnh, vó ngựa điên loạn vung lên.

Thình thịch!

Gần như chỉ trong mấy hơi thở, mấy đội ngũ đều đã bị Huyết Long Mã tách ra.

Những võ giả bị nó đá trúng liên tiếp kêu thảm, gãy mấy cái xương sườn ngay tại chỗ.

"Khanh khách..."

Dáng vẻ Huyết Long Mã linh động, không chút kiêng dè, người ngoài căn bản không bắt được nó. Nó nhếch mép để lộ ra hai hàng răng cửa, không ngừng cười, điên cuồng đá tới.

Mấy trăm võ giả Lưu gia nhất thời bị con Huyết Long Mã này quần cho rối như canh hẹ, không thể giữ trật tự được.

"Chuyện gì thế này?"

Lưu Đằng đang áp chế gia chủ Vạn gia nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt kinh hãi.

"Gia chủ, chủ nhân của con ngựa này chính là tay thiếu niên đã cướp đi Hàn Vân thương!", Lão giả hắc y gào lớn lên, thần sắc có chút lo lắng nói.

"Súc sinh mà cũng dám ngông cuồng vậy sao!"

Lưu Đằng lập tức giận dữ, quay người rời đi, muốn bắt giữu con Huyết Long Mã này.



"Hắc hắc, muốn đi, ta còn chưa đồng ý đâu", toàn thân đẫm máu, gia chủ Vạn gia sắc mặt trắng bệch cười quái dị như ma quỷ, liều mạng cuốn lấy đối phương.

"Lão già, ngươi chết đi cho ta!"

Nhất thời Lưu Đằng tiến thoái lưỡng nan, vẻ mặt vốn bình tĩnh giờ lộ ra sự tức giận.

"Nếu như trước lúc ta chết mà có thể nhìn thấy ngươi phải nghẹn khuất một lần cũng coi như hòa vốn rồi, ha ha ha ha!"

Gia chủ Vạn gia hoàn toàn không màng đến mạng sống, liều chết ngăn cản Lưu Đằng.

Hai người Lưu Thiên đúng trong lúc chiến đấu cuối cùng với Hán Bạt thì trên trán cũng bắt đầu xuất hiện mồ hôi, sắc mặt ngưng trọng.

Thiếu mất sự áp chế của võ giả Lưu gia, phản kích của Hán Bạt vẫn khiến người ta có chút đau đầu.

"Lão Hoàng, hay là ta đi giải quyết con súc sinh kia trước, nếu cứ thế này thì cũng không phải cách hay!"

Lưu Thiên cảm thấy có chút đau đầu, lén nhìn Huyết Long Mã đang vô cùng vui sướng, vờn quanh đùa giỡn đám võ giả Lưu gia.

"Không được, tên tiểu tử đó nhất định đang ẩn nấp gần đây, nếu như ngươi đi thì hắn nhất định sẽ hiện thân, đoạt mất Hán Kim Liên".

Lão giả hắc y vội vàng lên tiếng ngăn cản, tiếp tục nói: "Tuyệt đối đừng mắc bẫy, chúng ta hiện tại không thể thiếu cảnh giác, tên tiểu tử đó không biết sẽ xuất hiện từ chỗ nào, hắn có Hàn Vân thương đó!"

Lưu Thiên biết tính nghiêm trọng của sự việc, không còn tâm tư ra tay đối phó với Huyết Long Mã nữa.

Nhưng mỗi lần liếc sang nhìn đều thấy con Huyết Long Mã nhếch miệng cười kỳ quái, khiến ông ta vẫn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Ầm!

Đột nhiên trên thân Hán Bạt bạo phát ra khí thế kinh thiên, đủ để hoàn toàn so sánh với cường giả Tiên Thiên nhị khiếu, lập tức đánh bay cả hai người đi.

Lão giả hắc y và Lưu Thiên cùng đồng thời hết sức vui mừng, cười nói: "Hồi Quang Phản Chiếu, thứ súc sinh này cuối cùng cũng không trụ được nữa rồi".

Quả thực là Hồi Quang Phản Chiếu của Hán Bạt, chỉ cần trụ vững được qua làn sóng đả kích này, Hán Bạt liền lập tức bị hàng phục.

Trong lúc cười lớn, lão giả áo đen và Lưu Thiên đều không dừng lại mà đồng thời cùng tế ra võ hồn, ra tay toàn lực.

Hai người trong trận đại chiến đều tự phân chia tinh thần, đề phòng Lâm Nhất đang ẩn nấp đâu đó ra tay.

Đặt biệt là lão giả áo đen đã từng bị ăn một vố thiệt thân của hắn nên vô cùng thận trọng, đôi con ngươi luôn luôn đảo tới đảo lui.

Thình thịch!

Lại một lần nữa liều mạng, hai người bị Hồi Quang Phản Chiếu của Hán Bạt đánh lui hơn mười bước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.