Chương trước
Chương sau
Hắn không thể tế ra cổ kiếm nên thực sự quá yêu thích sợi kiếm quang này.

"Hôm nay phải thử nghiệm ngưng tụ sợi kiếm quang này lên thân kiếm, ngậm vào chứ không tán phát ra".

Nghĩ sao làm vậy, sợi kiếm quang quấn quanh võ hồn liền khẽ động đậy theo.

Lực lượng bạo tạc trong một hơi thở như muốn phá tan Táng Hoa kiếm, kích động mà ra.

Lâm Nhất đã có sự chuẩn bị trước, dùng ý niệm mạnh mẽ khống chế lên thân kiếm.

Ong!

Táng Hoa kiếm không ngừng rung động, thân kiếm như phù dung thu thủy bạo phát ra kiếm mang óng ánh, khiến hắn có chút khó có thể kiểm soát.



"Đừng, đừng, đừng..."

Thân kiếm như môt con ngựa hoang bị đứt dây cương, khiến Lâm Nhất chòng chành sang trái rồi lại sang phải, một khi bất cẩn là lập tức rơi ra khỏi bè gỗ ngay.

Người kiếm hợp nhất!

Đúng lúc then chốt, Lâm Nhất nhớ lại cảm ngộ kiếm đạo hôm qua, vội vàng thi triển ra.



Xôn xao!

Kiếm thế trên người đột nhiên thay đổi, người và kiếm hoàn mỹ khớp với nhau, thân kiếm run run không ngừng bị hắn mạnh mẽ khống chế, không còn run nữa.

Lưu Phong kiếm pháp!

Lâm Nhất cười lớn một tiếng, dùng kiếm quang để gia trì lên thân kiếm, lại lần nữa thi triển ra Lưu Phong kiếm pháp lên mặt sông.

Thình thịch!

Trong lúc kiếm quang bay múa, mặt nước phát ra những âm thanh nổ tung ầm ầm, từng đợt sóng cuộn trào lên không trung.



Thấy Lưu Phong kiếm pháp có thay đổi lớn về uy lực, trên mặt Lâm Nhất lộ ra vẻ vui mừng, nhẹ giọng cười nói: "Lại lần nữa!"

Tụ Kiếm Thành Phong!

Táng Hoa kiếm điên cuồng xoay tròn trong lòng bàn tay, cùng với Lâm Nhất đứng dậy nhảy lên, mũi kiếm xoay tròn hút một cột sóng nước như vòi rồng lên theo.

Hồi Quang Lưu Ảnh!

Thình thịch một tiếng, vòi rồng nổ tung, ào ào rơi xuống, tựa như một trận mưa lớn tầm tã.

Sau khi mưa rơi xuống, sợi kiếm quang theo quỹ đạo xoay tròn của Lâm Nhất để lại từng phiến tàn ảnh, dưới nửa bước kiếm ý, hàng vạn giọt nước dường như ngưng đọng lại theo tàn ảnh, vô cùng huyền diệu.

Phong Qua Vô Ngấn!

Lâm Nhất quay người, chém ra một kiếm, nhân ảnh như gió, bay vút mà tới.

Nổi gió, nổi nước!

Hàng vạn giọt nước ngưng kết lại trong không trung lúc nãy dưới một kiếm quay người lại chém ra này của Lâm Nhất, bồng bềnh bay hướng lên trên, từng giọt nước như viên trân châu bằng mắt thường cũng có thể thấy đang bốc lên như hơi nước.

Đợi đến sau khi Lâm Nhất chém ra một kiếm Phong Qua Vô Ngấn xong thì hàng vạn viên nước đột nhiên ầm ầm nổ tung.

Cùng lúc đó, ánh huỳnh quang nở rộ trên thân kiếm cũng từ từ biến mất.

Lực lượng do một mạt kiếm quang này gia trì thêm vào đã bị hắn hoàn toàn tiêu hao.

"Không tệ, vậy mà có thể hỗ trợ cho ta thi triển ra toàn bộ bộ kiếm pháp này".

Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, vẻ mặt toát lên sự hài lòng.

Đồng thời trong lòng cũng âm thầm đoán, rút cổ kiếm ra nửa tấc mới có thể xuất ra một mạt kiếm quang này. Nếu như sau này rút ra được nhiều hơn thì chẳng phải có thể sinh ra càng nhiều kiếm quang hơn ư.

"Mặc dù hạt giống Tiên Thiên có thể sản sinh ra hàng vạn võ hồn, nhưng võ hồn này của ta cũng có vẻ quá kỳ diệu rồi".

Đặt Táng Hoa kiếm vào trong hộp kiếm cổ, đeo lại lên lưng, Lâm Nhất nhất thời vẫn chưa hiểu rõ.

Võ hồn không thể tế ra, kiếm quang đi kèm thì lại có thể tế ra.

Nhưng nghĩ lại thì mới chỉ vỏn vẹn một sợi kiếm quang đã cường đại như vậy, đến khi thật sự tế được thanh kiếm này ra thì còn đáng sợ đến mức nào nữa?



...

Sau hai canh giờ, Lâm Nhất nhắm mắt tĩnh tu bị tiếng hí của con Huyết Long Mã đánh thức.

Quay đầu lại nhìn thì thấy ở cuối tầm nhìn xuất hiện một con thuyền lầu khổng lồ.

"Không biết là thuyền trở hàng hay thuyền trở khách... nếu như là thuyền trở hàng thì có thể xin đi nhờ một đoạn".

Thuyền trở khách người đông, chắc chắn sẽ không đồng ý cho một người một ngựa cùng lên. Thuyền trở hàng dễ nói hơn, chỉ cần trả đủ linh thạch thì lên thuyền không khó.

Cứ ngồi mãi trên bè gỗ cũng không phải là cách hay.

Tốc độ di truyển trên sông của thuyền lớn nhanh hơn nhiều so với chiếc bè gỗ này của Lâm Nhất, chẳng bao lâu đã có thể đi được hàng ngàn mét rồi.

Lâm Nhất nhìn thấy thuyền lầu, dựa vào độ ăn sâu xuống nước có thể đoán ra đây chắc hẳn là thuyền trở khách.

Nghĩ một hồi Lâm Nhất thu lại tầm mắt, không nhìn thêm nữa.

Nếu có thuyền bè qua lại thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp được một thuyền trở hàng, đến lúc đó xin lên cũng không muộn.

Chỉ chốc lát, thuyền lớn đã đi song song trên mặt sông với Lâm Nhất.

Trước mặt con thuyền lầu khổng lồ, chiếc bè gỗ của Lâm Nhất nhỏ đến đáng thương.

Trước mũi thuyền, không ít người nhìn thấy một người một ngựa đứng trên chiếc bè gỗ đơn sơ, đều không nhịn được cười.

Đúng là không ngoài dự đoán của hắn, căn bản không có ai để ý đến hắn, muốn cho hắn lên thuyền.

Nhưng khi con thuyền đó đang chuẩn bị lướt qua.

Một giọng nói có chút lạ lẫm vang lên: "Có phải là Thanh Vân Môn, Lâm Nhất không?"

Lâm Nhất ngờ vực ngẩng đầu lên nhìn, hắn cũng chẳng lấy làm quen tai với giọng nói này lắm, nhưng đến khi nhìn rõ người lên tiếng thì ánh mắt hắn thoáng lộ vẻ kinh ngạc.

Không ngờ là hắn ta!

Thực sự khiến người ta bất ngờ, ở tận quận Thanh Dương, Đại Tần Đế Quốc mà lại gặp được người này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.