Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau.

Trời mới tờ mờ sáng, Vạn Phong đã đến khoảng sân nhỏ Lâm Nhất ở.

"Phong huynh đếm sớm thật, có kết quả rồi sao?", Lâm Nhất nhìn về phía Vạn Phong, nhẹ giọng hỏi.

Vạn Phong gật đầu nói: "Được 8,9 phần rồi, phụ thân ta cơ bản đã đồng ý, bây giờ chỉ cần các trưởng bối khác xem qua thực lực của ngươi thôi. Chuyện linh hồ dù sao cũng không phải là chuyện nhỏ".

Hai người rời khỏi sân nhỏ, đi đến từ đường Vạn gia.



"Nhắc đến linh hồ, rốt cuộc có tác dụng kỳ diệu gì vậy?"

Lâm Nhất nhìn Vạn Phong lên tiếng hỏi, ghi chép về linh hồ trong cuốn Võ Đạo Dị Văn Lục cực kỳ hạn chế.

"Cái gọi là linh hồ chính là thiên địa dị cảnh cực kỳ hiếm thấy, trong hồ thai nghén linh nhũ Tiên Thiên thập phần tinh thuần".

"Linh nhũ?"



"Không sai, nếu như có thể hấp thu đủ linh nhũ thì không những có thể tăng trưởng phẩm chất linh nguyên Tiên Thiên của chúng ta, mà còn có thể gia tăng tốc độ tu luyện".

Trong lòng Lâm Nhất khẽ dao động, hắn bây giờ đối với bất cứ kỳ vật thiên địa nào có thể gia tăng tốc độ tu luyện đều vô cùng mong ngóng.

"Linh hồ chia thành tám phẩm, từ cao đến thấp phân thành nhất phẩm đến bát phẩm. Mảnh linh hồ ở Tử Viêm thành này chính là bát phẩm thấp nhất. Linh hồ bát phẩm đối với người có Tiên Thiên lục khiếu trở lên mà nói thì lợi ích có hạn, nhưng đối với những võ giả cảnh giới Tiên Thiên mới mở được ít khiếu như chúng ta mà nói thì tác dụng cực lớn!"

Sắc mặt Lâm nhất lộ ra vẻ bừng tỉnh, hiện tại coi như đã hiểu ra tại sao Tam đại gia tộc còn lại của Tử Viêm thành lại vì mảnh linh hồ này mà không tiếc trở mặt với Vạn gia cường đại.

Nếu như Vạn gia thật sự nắm chắc được mảnh linh hồ này thì sau này bọn họ sẽ không còn chút địa vị nào ở Tử Viêm thành nữa.

"Có điều suy cho cùng mảnh linh hồ này cũng chỉ là bát phẩm, một lần hấp thu nhiều nhất được mười người, sau một lần hấp thu thì phải bồi dưỡng 10 năm mới có thể tiếp tục cho đời sau hấp thu".



Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến từ đường Vạn gia.

Xôn xao!

Đẩy cửa bước vào, Lâm Nhất lập tức cảm nhận được một bầu không khí trang nghiêm, bên trong có mười mấy vị trưởng bối Vạn gia đang ngồi.

Đa số đều là cao thủ đã mở bốn khiếu, thậm chí cường giả Tiên Thiên ngũ khiếu cũng không ít.

Về phần người đàn ông trung niên ngồi ở chính giữa, không giận tự sinh uy, trên người có khí tức nồng hậu đó còn đã mở được lục khiếu. Chỉ còn một khiếu nữa chưa mở!

Trong lòng Lâm Nhất khẽ thất kinh, chẳng trách Vạn gia lại cường đại như vậy, bức cho Tam đại gia tộc còn lại phải trở mặt cũng chỉ dám tranh giành một nửa lợi ích của linh hồ.

Trận thế như vậy rồi mà vẫn còn một lão tộc trưởng đang bế quan nữa!

"Nhất khiếu?"

"Làm càn, chuyện quan trọng như tranh chấp linh hồ sao có thể để một người Tiên Thiên nhất khiếu tham chiến được!"

"Đúng là nhất khiếu thật, đang làm trò quỷ gì vậy?"

"Thằng nhóc Vạn Phong này càng ngày càng quá phận, vì một người Tiên Thiên nhất khiếu lại mời hết chúng ta tới đây".

Lâm Nhất vừa bước vào, trong từ đường nghiêm trang lập tức dấy lên âm thanh xôn xao phê bình chê trách.

"Yên lặng", Vạn Thu Dã hừ lạnh một tiếng, âm thanh chê trách trong từ đường đã nhỏ đi rất nhiều. Nhưng ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất thì vẫn đầy vẻ ngờ vực không tin.

"Cảnh giới cũng không phải hoàn toàn đại diện cho thực lực, Phong Nhi rất đề cử ngươi, thiết nghĩ chắc chắn có nguyên do. Tế võ hồn của ngươi ra đi, có lẽ mọi người sẽ thay đổi cách nhìn", Vạn Thu Dã nhìn Lâm Nhất, thản nhiên nói.

Võ hồn có cấp bậc, phân biệt bằng bốn cấp bậc thiên địa huyền hoàng, mỗi cấp lại có chín bậc.

Mặc dù Lâm Nhất chưa thử qua, nhưng hắn nghĩ võ hồn của mình có lẽ cũng không có cấp bậc cao lắm, bởi vì võ hồn cường đại vào khoảnh khắc hạt giống Tiên Thiên nở ra, sẽ sinh ra dị tượng. Cấp bậc càng cao, dị tượng thiên địa càng không thể tin nổi.



Võ Đạo Dị Văn Lục có ghi chép, phàm là võ hồn cấp huyền xuất thế, thì phạm vị trăm dặm đều sẽ cảm ứng được dị tượng.

Võ hồn cấp địa có thể chấn động phạm vi ngàn dặm, dị tượng ba ngày không dứt.

Về phần võ hồn cấp thiên thậm chí có thể xuất hiện vài dị tượng đồ sộ như trời xanh nhuốm máu, trên biển sinh ra trăng sáng, gây ra mưa sao băng.

"Không cần thiết, võ hồn của ta rất bình thường, chỉ là một mạt kiếm quang, cấp bậc không cao".

Suy tư giây lát, Lâm Nhất thật thà đáp.

Vạn Thu Dã khẽ nhíu mày, lộ ra vẻ không vui.

Vạn Phong thấy vậy không khỏi sốt ruột, Lâm Nhất này sao vậy, lại dám làm trái lời phụ thân hắn ta ngay trước mặt mọi người.

"Có điều bất cứ một ai có mặt ở đây, ngoài tộc trưởng ra, chỉ cần áp chế cảnh giới xuống Tiên Thiên tam khiếu, ta đều có thể tiếp đủ ba chiêu!"

Nhưng lời nói tiếp theo của Lâm Nhất lại giống như một quả bom, khiến từ đường dấy lên một trận phong ba.

Mấy trưởng bối Vạn gia ở đó, tu vi thấp nhất cũng là Tiên Thiên tứ khiếu, ít nhất có hai ba mươi năm tu vi.

Bọn họ cho dù có áp chế tu vi xuống thấp thì Tiên Thiên tam khiếu cũng tuyệt đối không thể ngăn cản được, huống hồ Lâm Nhất lại chỉ mới mở một khiếu.

Lời nói này của Lâm Nhất không những cuồng vọng, mà quả thực còn là đang sỉ nhục thực lực của bọn họ.

Nếu bọn họ áp chế xuống Tiên Thiên tam khiếu mà vẫn không thể đánh bại Lâm Nhất trong ba chiêu thì mặt mũi biết giấu vào đâu.

"Ta nói này cháu trưởng, ngươi tìm được ở đâu về một tên vô dụng thế này, ngay đến võ hồn cũng không dám tế ra, còn xuất ngôn cuồng vọng, ngươi không muốn làm vị trí thiếu chủ này nữa à?"

Trong từ đường vang lên giọng nói cực kỳ hà khắc, chính là nhị đệ Vạn Thiên của Vạn Thu Dã.

Vừa dứt lời, trưởng bối trong gia tộc nhìn về phía Vạn Phong đều khẽ lắc đầu.

Thân là thiếu chủ mà chút mắt nhìn này thực sự khiến người lớn quá thất vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.