Chương trước
Chương sau
"Ta là Diêm Thiên Thụy, vừa mới đến, mong chiếu cố nhiều hơn!"

Khoảnh khắc người áo đen tháo chiếc nón rộng xuống, tiếng hoan hô của đám đông Vạn gia lập tức im bặt.

Vạn Phong vốn đang dâng cao chí khí đầy sự khiêu khích sau khi toàn thắng hai trận, sắc mặt cũng nháy mắt thay đổi. Tay cầm thanh Hàn Vân Thương run lên nhè nhẹ, nhìn chiếc mặt nạ nửa mặt huyết sắc, ánh mắt khó giấu nổi vẻ hoảng sợ.

Huyết Vân Môn!

Là quận biên thùy lớn của Đế quốc, quận Thanh Dương có thể coi là quận hỗn loạn nhất, các loại thế lực tranh đấu với nhau, tranh chấp lợi ích cực kỳ khốc liệt và đẫm máu.



Bất cứ lúc nào cũng có thể nghe thấy thế lực nào đó bị người ta nhổ cỏ tận gốc, cả nhà bị giết.

Ở nơi hỗn loạn và tàn bạo thế này, chỉ có kẻ mạnh mới có thể đứng vững không ngã.

Hàng trăm năm qua, tông môn chân chính được cho là xưng bá quận Thanh Dương, đứng sừng sững không đổ chỉ có ba tông môn, lần lượt là Kim Diệm Tông, Quang Minh Các và Huyết Vân Môn.



Trong Tam đại bá chủ của quận Thanh Dương này, Huyết Vân Môn là khiến người ta sợ hãi nhất.

Thực lực mạnh mẽ nội tình thâm hậu là một chuyện, thủ đoạn xử lý sự việc lại là một chuyện khác, tất cả những câu chuyện toàn môn bị diệt mấy năm nay có đến chín phần là không tránh được có liên quan đến Huyết Vân Môn.

Thiếu niên áo đen trước mắt này chính là đệ tử của Huyết Vân môn, hơn nữa còn chắc chắn là đệ tử tinh anh.

Chiếc mặt nạ nửa mặt mà hắn ta đang đeo trên mặt kia chỉ có 100 đệ tử nội môn đứng đầu mới có tư cách để mang.

Bản thân chiếc mặt nạ cũng chính là một món huyền khí trung phẩm, có thể dùng để chống lại tấn công vào phần đầu.

Võ giả ngoài phần ngực ra thì nơi dễ bị người khác đánh đòn trí mạng chính là phần đầu.



Có thể không gây ảnh hưởng đến tầm nhìn và sự linh hoạt của võ giả, còn có thể bảo vệ phần đầu rất tốt, trong quận Thanh Dương cũng chỉ có chiếc mặt nạ Huyết Vân này làm được, không thể làm giả được.

Thiếu niên áo đen nhìn về phía Vạn Phong, nhếch miệng cười nói: "Vừa nãy không phải rất kiêu căng sao, sao bây giờ lại như người câm vậy".

Vạn Phong nén cục tức lại, trầm giọng nói: "Vừa nãy không biết các hạ là đệ tử Huyết Vân Môn, ít nhiều đã đắc tội rồi".

"Nói hay, nói hay, ha ha ha!", Diêm Thiên Thụy nghe vậy bèn cười lớn lên, nhưng nụ cười lại khiến cho người ta không rét mà run.

Hóa ra đây chính là nội tình của ông ta!

Vạn Thu Dã nhìn về phía Khổng Nguyên, chỉ thấy đối phương mặt lộ vẻ tươi cười, đắc ý nói: "Vạn huynh sao sắc mặt lại có chút không đúng thế?"

"Ngươi đang chơi với lửa!", sắc mặt Vạn Thu Dã lạnh lùng, cắn răng nói.

Vì một mảnh linh hồ bát phẩm mà lại dám dây dưa với Tam đại bá chủ cấp tông môn, còn là Huyết Vân Môn khó dây nhất trong số Tam đại tông môn.

Đám người Khổng Nguyên này quả thực đúng là điên rồi.

Đối với Vạn gia mà nói thì căn bản chưa từng nghĩ tới sẽ tìm đến đệ tử của Tam đại tông môn.

Tam đại bá chủ mặc dù sẽ không quá để ý một mảnh linh hồ bát phẩm, nhưng chuyện này nếu như đã tham dự vào thì chắc chắn ít nhất cũng phải lấy đi bảy phần danh sách, không cần phải thương lượng.

Nhưng thế nào cũng không ngờ được đối phương lại tìm đến Huyết Vân Môn.

Khổng Nguyên cười gằn nói: "Huynh yên tâm, ta tự biết chừng mực. Phụ thân của Diêm công tử thời còn trẻ đã từng nợ ta một ân tình, lần này là đến tham dự với tư cách thân phận cá nhân. Huynh vẫn nên lo lắng cho con trai Vạn Phong của huynh đi kìa, Diêm Thiên Thụy nửa tháng trước vừa mở tam khiếu rồi!"

"Cái gì?"

Tiên Thiên tam khiếu!



Đám người Vạn gia nhìn về phía thiếu niên áo đen, lần lượt biến sắc, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.

18 tuổi đã mở được Tiên Thiên tam khiếu, thiên tài này yêu nghiệt đến mức nào chứ.

Sắc mặt của Vạn Thu Dã trở nên có chút khó coi, chuyện ông ta lo sợ nhất cuối cùng đã xảy ra rồi.

Lâm Nhất cho dù có mạnh thế nào thì cũng chỉ là một Tiên Thiên nhất khiếu, làm sao có thể chống lại đối phương đây?

"Diêm công tử, không cần thiết phải chào hỏi tên tiểu bối này, ra tay đi, không cần thiết phải tốn thời gian", Khổng Nguyên cười gằn, lạnh lùng nói.

Thiếu niên áo đen khẽ gật đầu, nhìn về phía Vạn Phong, cười nói: "Bá phụ này của ta có vẻ không đợi được nữa rồi, hay là ngươi trực tiếp nhận thua đi, thế nào?"

"Nằm mơ đi!"

Thái độ coi thường của đối phương khiến Vạn Phong trong lòng nín nhịn vô cùng, cắn chặt răng, cổ tay hắn ta khẽ run lên, Hàn Vân Thương bắn nhanh lao đi.

Từng điểm quang mang nở rộ ở đầu mũi thương, Hàn Vân Thương trong tay Vạn Phong bay múa vù vù rung động, kín kẽ không sơ hở, điên cuồng không ngừng tấn công.

Nhất thời, gió lạnh gào thét, bụi bặm ngưng kết thành từng mũi băng sắc nhọn đang gào thét rống giận tại hiện trường.

Đặc tính của Hàn Vân Thương trong tay hắn ta đại khái đã phát huy được bảy thành uy lực, thương thế cực kỳ khiếp người.

Nhưng vô dụng...

Cổ tay hắn ta vừa động đậy, Diêm Thiên Thụy chỉ cười khẩy, bèn né tránh trước, hoàn toàn không thể đả thương được tới một cọng lông của hắn ta.

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, Nhĩ khiếu!

Khiếu thứ ba mới mở của Diêm Thiên Thụy có lẽ là Nhĩ khiếu, tiếng gió vừa nổi lên hắn ta đã có thể phán đoán ra được thế tấn công của đối phương, thực hiện né tránh trước, đứng ở vị trí bất bại.

Tiên Thiên thất khiếu, mỗi khi mở một khiếu thì sẽ có thể cường hóa được một năng lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.