Chương trước
Chương sau
Cộp cộp cộp!

Huyết Long Mã được ban thưởng thì lập tức vui mừng tung vó, chạy thật sâu vào trong rừng để luyện hoá.

Tốt nhất có thể mở thêm một khiếu trước khi tới núi Thiên Hoả.

Trong tay hắn còn bốn bình linh nhũ Tiên Thiên, cộng thêm hơn nửa đoạn linh nhũ đông đặc, cho dù căn cốt của hắn có kém hơn nữa thì bao nhiêu linh nhũ đây cũng đủ để ngưng tụ một mạch.

Hơn nữa Tiên Thiên Thuần Dương Công của hắn đã tới tứ trọng, tốc độ luyện hoá linh nhũ nhanh đến mức đáng kinh ngạc.

“Chắc cũng được rồi”.

Lâm Nhất nhìn núi Thiên Hoả phía xa, trong mắt loé lên một tia sáng.

Nếu như không mở thêm được một khiếu nữa, tới núi Thiên Hoả e rằng không thể tóm được dung nham chi tâm.

Hắn lấy ra một chiếc bình ngọc, không suy nghĩ nhiều, lập tức uống linh nhũ Tiên Thiên trong đó vào bụng như uống nước.



Nếu có người ngoài ở đây chắc chắn sẽ trách hắn không biết tiếc của trời.

Loại linh nhũ Tiên Thiên hiếm có này, một bình nhỏ thôi cũng phải dùng ít nhất hai tháng.

Mỗi lần nhỏ một hai giọt vào bồn tắm, sau đó ngồi vào để tu luyện.

Nhưng Lâm Nhất không cần, hắn rót thẳng vào miệng, không để lại một giọt.

Linh nhũ vào cơ thể, linh nguyên đang chảy trong kinh mạch sôi trào ngay lập tức, linh nguyên như ngọn lửa vàng kim trào dâng liên tục, tựa như dòng sông chảy xiết.

Toàn thân hắn vô cùng dễ chịu.



Còn chưa vận công mà đã có thể cảm nhận được tu vi của mình đang tiến bộ từng chút một.

“Đã quá”.

Mặt Lâm Nhất đỏ hồng, vẻ mặt mừng rỡ, trong mắt loé lên tia sáng hưng phấn.

Một lúc sau hắn từ từ nhắm mắt, vận hành Tiên Thiên Thuần Dương Công.

Ầm!

Trong thoáng chốc, linh nguyên trong cơ thể như núi lửa phun trào, phát ra âm thanh kinh thiên động địa.

Linh nhũ Tiên Thiên vào kinh mạch nhanh chóng được Tiên Thiên Thuần Dương Công luyện hoá.



Ào!

Lâm Nhất ngồi xếp bằng, trên người toả ra từng làn linh khói, toát ra khí chất phiêu dật như thần tiên trên đỉnh núi.

Mặt trời mọc rồi lại lặn, nháy mắt đã chín ngày trôi qua.

Hôm nay, Lâm Nhất đang tắm trong ánh ban mai rực rỡ, đột nhiên trên người xảy ra tình huống đáng kinh ngạc.

Gió lớn thổi lên khiến cho mây mù trên đỉnh núi bay tán loạn.

Lâm Nhất mở mắt, đôi mắt trong veo đầy tinh thấn phấn chấn.

Trong ánh ban mai, nụ cười trên khuôn mặt khôi ngô vô cùng toả nắng.

Nhìn hơn nửa đoạn linh nhũ đông đặc trong tay, Lâm Nhất cười tự giễu: “Căn cốt của mình đúng là hơi vội vàng”.

Sau khi dùng hết bốn bình linh dịch và một nửa linh nhũ đông đặc, Lâm Nhất mới miễn cưỡng lên được Tiên Thiên tam khiếu.

Nếu là nhóm Vạn Phong, chỉ cần bốn bình linh dịch là có thể đột phá tam khiếu rồi, thậm chí là hơn.

Cảnh giới Tiên Thiên có thể mở tam khiếu đã được coi như bước vào cảnh giới Đại Thành, bốn khiếu phía sau sẽ càng lúc càng khó mở.

Khiếu thứ ba này Lâm Nhất lựa chọn thủ khiếu.

Không vì lý do gì khác, để ngưng tụ được Viêm Ma Chi Khu, khí lực đã đạt tới năm nghìn cân, nếu mở thêm thủ khiếu thì khí lực có thể tăng vọt, coi như tăng được gấp đôi.

Giờ đây hắn chỉ cần vung một chưởng là có thể bộc phát khí lực đáng sợ lên tới gần mười nghìn cân.

“Đáng thương cho thân thể không có khí lực của mình, lực đạo quyền chưởng đáng kinh ngạc nhưng lại chẳng thể thực hiện quyền pháp tốt”.

Lâm Nhất thở dài, oán niệm của hắn với Long Hổ Quyền vẫn còn khá lớn.

Điều kiện hiện tại của hắn đã đủ để tu luyện Long Hổ Quyền, tiếc là muốn lĩnh ngộ chiêu thức hoàn chỉnh từ bản thiếu là quá khó.

Trên đỉnh núi, Lâm Nhất đánh một chưởng lên mặt đất, sức mạnh mười nghìn cân bộc phát ra.

Vách đá không lớn nứt ra từng đường, lắc lư sắp đổ.

Lâm Nhất như không thấy, hắn nheo mắt nhìn núi Thiên Hoả phía xa rồi lẩm bẩm: “Đã đến lúc thể hiện bản thân rồi”.

Ầm!

Toàn bộ vách núi sụp đổ, Lâm Nhất rơi xuống từ đỉnh núi cao gần mười nghìn mét theo từng tảng đá vụn.

Tử Băng Diên Tước trên bề mặt hộp đựng kiếm vẫy cánh, hỗ trợ tạo ra lực lơ lửng.



Hắn không thể bay lên ngọn núi mười nghìn mét, nhưng nhảy xuống thì sẽ không bị thương.

Lâm Nhất vững vàng đáp đất từ độ cao mười nghìn mét.

Khi đáp đất, dưới chân hắn tạo gió, lá rụng cuộn tròn trên mặt đất.

“Thật kích thích!”

Rơi từ độ cao mười nghìn mét xuống rất đã.

Lâm Nhất đứng dậy, nhìn rừng núi rậm rạp trước mặt, cổ thụ chọc trời nối thành từng mảng, có thể cảm nhận được khí tức vô cùng hung hãn ẩn chứa trong đó.

Để đến núi Thiên Hoả phải đi qua khu rừng rậm nơi có đầy yêu thú này.

Có thể coi đây là khảo nghiệm đối với võ giả, ngay cả khu rừng này cũng không vượt qua được thì đừng nói gì tới núi Thiên Hoả.

Ầm!

Tiếng vó ngựa nặng nề vang lên, Lâm Nhất đưa mắt nhìn thì thấy Huyết Long Mã tựa ngọn lửa huyết sắc chạy xuyên qua khu rừng.

Nhìn kỹ lại thì thấy khí tức trên thân Tiểu Hồng đã đáng sợ hơn mấy ngày trước.

Đã đạt tới Tiên Thiên tứ khiếu!

“Không đúng, Tiên Thiên tứ khiếu?”

Lâm Nhất khẽ cau mày, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần nghi hoặc, cơ thể của yêu thú Huyết Long Mã, trong huyết mạch có một chút huyết long mờ nhạt.

Căn cốt tốt hơn hắn nhiều, luyện hoá linh nhũ đông đặc nhỏ cỡ móng tay, tăng lên tam khiếu không có vấn đề gì lớn.

Nhưng Tiên Thiên tứ khiếu là sao?

Chẳng lẽ nó tìm được bảo vật đất trời nào trong khu rừng?

Hắn nghĩ tới nghĩ lui thấy cũng chỉ có khả năng này.

Lâm Nhất cười bảo: “Vận may tốt lắm”.

Không đúng!

Trên người Huyết Long Mã có vết thương, mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, đến gần hắn mới phát hiện trên thân nó có vài vết sẹo vô cùng đáng sợ, trông hơi doạ người.

“Súc sinh, đừng hòng chạy!”

Vài luồng khí tức ngang ngược xuất hiện trên thân Huyết Long Mã, Lâm Nhất nhướng mày, tổng cộng có sáu người.

“Chết đi, đồ súc sinh!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.