Chương trước
Chương sau
Phá Quân Quyền!

Đệ tử của Kim Diệm Tông được biết đến với công pháp bá đạo, cơ thể cường tráng, tinh thông võ thuật, đa phần đều không cần tới binh khí.

Mấy người họ nhào lên, tấn công dữ dội chống lại Ma Viên Vương, tung ra những quyền chưởng sát chiêu, liên tiếp không ngừng.

Bụp bụp bụp!

Quyền nào cũng mạnh mẽ, đầy sức bùng nổ, đập lên người Ma Viên Vương phát ra tiếng vang bùm bụp.

Đặc biệt là Mai Tử Hoạ, hắn ta tung ra Phá Quân Quyền có sức quét sạch nghìn quân. Mỗi quyền đều như đang đối mặt với thiên quân vạn mã, một mình nhưng rất hào khí.

Quyền pháp vừa mạnh mẽ và bá đạo, mở ra đóng lại, chiến đấu kịch liệt với Ma Viên Vương.

Ba sư đệ khác thì tiếp ứng từ một bên, nhóm bốn người phối hợp ăn ý, hoàn toàn trấn áp Ma Viên Vương.



Nhất thời, Thiết Tí Ma Viên Vương không có nổi sức để đánh trả.

Trên thực tế, hung danh của thung lũng này được đặt cho toàn bộ bầy ma viên, bây giờ những Thiết Tí Ma Viên khác đã chết hoặc trọng thương, tự bảo vệ bản thân còn khó.

Chỉ trông cậy vào một mình Thiết Tí Ma Viên Vương thì sớm muộn gì cũng chết trong tay mấy người phía Mai Tử Hoạ.

Nhưng dù vậy, có thể trấn áp Ma Viên Vương khiến nó thảm hại thế này cũng đều nhờ vào thực lực kh ủng bố của Mai Tử Hoạ.

Đổi lại là cao thủ Tiên Thiên lục khiếu khác, chắc chắn không ai dám tấn công trực diện với Ma Viên Vương như hắn ta.

Khi hai bên đang giao chiến thì núi Thiên Hoả lại phun trào một lần nữa.



Nhưng đám người Mai Tử Hoạ đang chiến đấu hăng say, không có thời gian để ý đến, chẳng ai quan tâm.

Thiên Quân Phá!

Mai Tử Hoạ hét lên, tung ra sát chiêu, bùng phát quyền mang với sát khí lạnh lùng, tàn nhẫn.

Sát khí khủng khiếp ngưng tụ trong quyền mang gần như hoá thành thực chất.

Dưới sức công phá của một quyền, tất cả sát khí ngưng tụ trong đó đều ập xuống cơ thể Ma Viên Vương.

Bụp!



Thân hình to lớn của Ma Viên Vương đột ngột bay ra, ngã xuống bệ đá, động tác khi đứng dậy của nó rõ ràng đã chậm hơn rất nhiều.

Ma Viên Vương vốn đã bị thương nặng, nhận thêm một quyền này lại càng bị thương nặng hơn.

“Sư huynh, quyền pháp của huynh tuyệt lắm!”

Vẻ mặt Mai Tử Hoạ thả lỏng, hắn nở nụ cười nhẹ, Ma Viên Vương đã ở thế suy sức yếu, Long Vân quả coi như đã nằm trong túi hắn.

Vút!

Đột nhiên Ma Viên Vương làm ra một hành động không ai ngờ tới, nó nhảy vọt lên bệ đá.

Nó hái Long Vân quả được truyền lại cho Viên Vương thế hệ sau, đưa lên cho vào miệng.

“Không!”

Mai Tử Hoạ biến sắc, nếu Ma Viên Vương ăn mất thì mọi nỗ lực của hắn ta đều vô ích.

Nhưng lúc này một sự thay đổi bất thường đột ngột xảy ra.

Trên không trung có tiếng la hét sợ hãi vang lên, một bóng người điên cuồng rơi xuống với tốc độ kinh hoàng.

Ma Viên Vương giơ tay lên, chuẩn bị bỏ Long Vân quả vào miệng.

Nhưng nó còn chưa kịp phản ứng đã bị hộp đựng kiếm sau lưng người đó đập trúng.

Một âm thanh cực lớn vang lên, bệ đá vỡ nát, bụi bay tứ tung, Ma Viên Vương bị đè chết ngay tại chỗ.

Khụ khụ!

Người ngã xuống chính là Lâm Nhất bị sức mạnh kinh thiên động địa phụt ra sau núi lửa phun trào.

Hắn ho vài tiếng, đang ho thì có quả gì đó rơi vào miệng.

Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì “ực” một tiếng, hắn đã nuốt quả đó xuống.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, gần như là lúc Ma Viên Vương nhảy lên bệ đá thì có bóng người từ trên không trung rơi xuống.

Vẻ mặt Mai Tử Hoạ thay đổi rõ rệt, thời điểm bụi bay tán loạn hắn đã nhìn thấy rõ ràng quả kia rơi vào miệng Lâm Nhất.

“Long Vân quả của ta!”

Mai Tử Hoạ ngây người tại chỗ, đầu óc trống rỗng, mất ý thức tạm thời.

Hắn ta hoàn toàn không thể hình dung được, kế hoạch hoàn hảo không kẽ hở như vậy rốt cuộc xảy ra sự cố ở bước nào.



Lâm Nhất chỉ cảm thấy bụng dưới bốc hoả, sức mạnh trong cơ thể sôi trào, điên cuồng khuấy động.

Hắn nhìn Mai Tử Hoạ và mấy tên sư đệ của hắn ta, thấy ánh mắt như muốn giết người của bọn hắn, lòng thầm than không ổn, hắn bèn cười khổ giải thích: “Sư huynh à, huynh bình tĩnh nghe ta nói, chuyện này… thật sự là hiểu lầm”.

“Ngươi đang sỉ nhục trí thông minh của Mai Tử Hoạ ta đây sao?”

Vẻ mặt Mai Tử Hoạ lạnh băng, hắn ta lạnh giọng quát: “Giết hắn!”

Vất vả lập kế hoạch vài tháng, sử dụng sức mạnh của cả một phân đà.

Hắn ta còn dùng hết một cây Sát Nhân Hương quý giá.

Nhưng đến cuối cùng Long Vân quả lại bị một tên không biết từ đâu xuất hiện ăn mất!

Mai Tử Hoạ tức nổ phổi, hắn ta lập tức sai sư đệ của mình giết Lâm Nhất.

Ba đệ tử ưu tú của Kim Diệm Tông với tu vi Tiên Thiên tứ khiếu bước tới, nhào về phía Lâm Nhất, không cho hắn cơ hội giải thích.

Lâm Nhất cũng bất lực, hắn đã chờ trong nham thạch nửa tháng.

Cuối cùng cũng đợi tới lúc núi lửa phun trào, kết quả lại dẫn đến tai bay vạ gió này.

Hắn không kịp nghĩ nhiều, vì cuộc tấn công dữ dội của ba đệ tử Kim Diệm Tông đã ập đến.

Mạnh thật!

Lâm Nhất nằm trên đất thầm nói, hắn thấy ba người này đều không đơn giản.

Ra chiêu sắc bén, ai nấy đều hiểu rõ võ kỹ của mình, có lẽ họ đã đạt đến cảnh giới rất cao rồi.

Công pháp tu luyện cũng không tệ, nhìn là biết tu luyện công pháp Tiên Thiên phẩm cấp rất cao.

Lâm Nhất vừa ngã xuống còn chưa ổn định lại, mới đứng dậy đã hứng chịu đòn của ba người.

Bịch bịch bịch!

Hai quyền mang, một chưởng mang khiến Lâm Nhất bay ra cả trăm mét, khí huyết hắn sôi trào, lục phủ ngũ tạng chấn động.

Hắn vừa mới đứng vững thì hơi nóng ở bụng dưới đã lại một lần nữa quét qua toàn thân, trong chốc lát cơn đau do ba người kia gây ra đã biến mất hoàn toàn.

“Nóng quá!”

Lâm Nhất chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực không chịu nổi, sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể không có chỗ phát tiết khiến hắn rất khó chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.