Chương trước
Chương sau
Trong vực Âm Phong, quanh năm suốt tháng tràn ngập sát khí âm hàn đến tận xương cốt.

Tại sâu trong nơi này, âm hàn càng lạnh hơn, chính là cấm địa con người không thể đặt chân tới.

Lúc này, lại có một đạo thân ảnh đang xếp bằng ngồi giữa không trung. Xung quanh người hắn là vô số sát khí khiến cả cường giả cảnh giới Huyền Võ cũng phải kiêng dè, diễn hóa thành hàn lưu sắc bén như mũi đao, không ngừng kích động.

Nhưng người này ở tại nơi đây lại không chỉ một cọng lông cũng không bị thương, ngược lại còn hấp thu cỗ hàn lưu kh ủng bố này vào trong cơ thể, khiến lực âm sát trong mảng không gian này càng ngày càng ít đi.

Gương mặt thanh tú thiếu niên trong gió lạnh gào thét như đao ngũ quan rõ ràng, sắc bén tẫn hiển.



Không cần nhiều lời, người thiếu niên này đương nhiên chính là người đã tu thành Thôn Thiên Quyết, Lâm Nhất.

Thời gian trôi qua, đợi đến khi hàn lưu của khu vực này bị hắn hấp thu toàn bộ, Lâm Nhất mới chậm rãi mở mắt ra.

Ầm!



Tinh quang trong mắt lóe lên, khí tức trên người cô động mà nồng hậu, ẩn ẩn tu vi đã đạt đến Tiên Thiên tứ khiếu đỉnh phong rồi!

Nhưng khí tức Tiên Thiên ngũ khiếu này mang lại cho người ta cảm giác không hề thua kém những cường giả cảnh giới bán bộ Huyền Võ của Huyết Vân Môn ở quận Thanh Dương.

Hoàn toàn không thể nhìn ra, nội tình kh ủng bố cỡ này xuất phát từ trên người một võ giả trẻ tuổi như vậy.

Lâm Nhất cảm ứng một lượt, Tử Diên Hoa bốc cháy trong đan điền đó đã tăng lên 24 cánh hoa rồi.

Tử Diên Hoa sớm đã không còn giống như ban đầu chỉ có hình dáng mơ hồ, hiện tại tổng thể rõ nét, óng ánh rực rỡ. Tiên Thiên linh nguyên lượn lờ trong đóa hoa tản phát ra ánh sáng nhàn nhạt, có vẻ tràn ngập linh khí.



Nhìn như một bông hoa nở rộ, vừa dày vừa nặng như núi trong cơ thể. Bất luận linh nguyên Tiên Thiên kích động trong kinh mạch thế nào, thì đóa hoa này vẫn không chút nhúc nhích, yên tặng như núi Thái Sơn.

"Tử Diên Kiếm Quyết đã đạt đến tầng thứ tư, tốc độ tu luyện giảm xuống rồi..."

Thu hồi suy nghĩ trong lòng, Lâm Nhất thở phào một hơi, ánh mắt lóe lên vẻ mất mát.

Rốt cuộc không phải là Thôn Thiên Quyết thời thượng cổ, chỉ là cấm thuật tàn quyển tự biên lại mà thành, sau khi đột phá tiến mạnh lúc ban đầu, kể từ ngày thứ năm trở đi, tốc độ tu luyện Tử Diên Kiếm Quyết đã chậm lại.

Nhưng cảnh giới tu vi lại đột phá mạnh mẽ, vỏn vẹn trong vòng năm ngày mà bằng mắt thường cũng có thể thấy đã tấn thăng lên Tiên Thiên ngũ khiếu rồi.

Nếu không nhớ nhầm thì cách lần hắn đột phá lên Tiên Thiên tứ khiếu lần trước cũng chỉ mới có hơn nửa tháng mà thôi.

Nửa tháng thời gian đã tấn thăng tu vi lên một khiếu, hơn nữa linh nguyên còn nồng hậu như vậy, tốc độ tu luyện này nói ra chỉ sợ không có ai tin.

"Công pháp đã không thể tăng lên nữa rồi ư?", một đạo thân ảnh từ bên dưới vọt đến, nhìn về phía Lâm Nhất cười hi hi hỏi.

Ngước mắt lên nhìn chính là bóng lưng của Nguyệt Vi Vi thần bí khiến người khác không nhìn thấu được. Quạt giấy màu đỏ trong tay khẽ đung dưa, hàn lưu kích động trong vực Âm Phong đều không thể tiếp cận nàng ta.

Người thiếu nữ này từ sau khi vết thương khỏi hẳn bèn đi lại khắp nơi trong vực Âm Phong, giống như đang đi tìm thứ gì vậy, xuất quỷ nhập thần.

Lâm Nhất gật đầu: "Đạt đến tầng thứ tư thì tốc độ liền chậm lại, có thôn phệ hết toàn bộ hàn lưu ở đây dường như cũng không có bất cứ thay đổi nào".

"Bình thường, Tử Diên Kiếm Quyết chính là công pháp hoàng kim thịnh thế, cấp bậc cực cao, là thứ mà ngươi không thể tưởng tượng được. Năm ngày ngắn ngủi, ngươi tu luyện đến tầng thứ tư đã thập phần kh ủng bố rồi. Hiện nay cường giả bán bộ Huyền Quan ở quận Thanh Dương e là linh nguyên cũng không nồng hậu bằng ngươi".

"Nếu như tính cả trong Đại Tần Đế Quốc thì sao?"

Quận Thanh Dương từ lâu đã không còn là mục đích của hắn nữa, những thiên tài như Bạch Lê Hiên, Tư Tuyết Y ở Đại Tần Đế Quốc mới là sự tồn tại mà hắn thật sự muốn đuổi kịp.

Nguyệt Vi Vi nheo mắt lại, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó dí dỏm cười nói: "Có lẽ cũng coi như là nhân tài kiệt xuất mà thôi".



"Coi như là cô đang khích lệ ta đi vậy".

"Hi hi, ta phát hiện ra phong ấn nguồn âm sát bên dưới này, ngươi có muốn tới xem không?", Nguyệt Vi Vi chớp mắt, nhìn về phía Lâm Nhất nói.

"Ta nghĩ đã".

Sở dĩ vực Âm Phong được hình thành chính là do phá hủy phong ấn của tông môn viễn cổ, sát khí thoát ra nên mới hình thành nên tuyệt địa đáng sợ như thế này.

Nguồn gốc âm sát do tông môn viễn cổ phong ấn có vẻ khá khả nghi.

Lâm Nhất chỉ muốn thôn phệ sát khí thoát ra từ nguồn âm sát, tăng cường thực lực chứ không nghĩ tới động đến phong ấn.

Tại nơi truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh, hắn đã chứng kiến qua mấy cỗ ma thi đáng sợ. Không biết đã chết bao nhiêu vạn năm rồi mà thi khí tán dật vẫn khiến người ta không rét mà run.

Phong ấn phía dưới bất kể tồn tại thứ gì, chắc chắn cũng không tránh khỏi có liên quan đến những ma thi cổ quái đó.

"Thôi bỏ đi, phong ấn của tông môn viễn cổ không nên đụng vào thì tốt hơn".

Một lúc sau, Lâm Nhất trong lòng đưa ra quyết định không đụng đến phong ấn.

"Nhưng nếu không thôn phệ nguồn gốc âm sát đó thì tu vi của Nhất ca ca e là phải dừng ở đây rồi".

Lời Nguyệt Vi Vi nói toát ra sự hấp dẫn nồng đậm.

Lâm Nhất thản nhiên nói: "Không cần thiết, ăn một miếng cũng không mập được. Ngắn ngủi trong năm ngày mà ta có thể có được thực lực như vậy đã vô cùng đáng sợ rồi".

"Vậy thì thật vô vị.. bây giờ cũng không thể ra ngoài", Nguyệt Vi Vi ngẩng đầu lên nhìn, miệng mấp máy lẩm bẩm tự nỏi.

Rời khỏi vực Âm Phong này không phải là chuyện khó khăn đối với hai người, điều mà Nguyệt Vi Vi ám chỉ chính là rời khỏi mảng thế giới nhỏ này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.