Chương trước
Chương sau
Túi trữ vật nặng trĩu chứa một lượng lớn Tiên Thiên đan khiến tim Lâm Nhất đập rộn lên.

Con số kia quả thực quá khổng lồ…

“Đây là?”

Vẻ mặt Lâm Nhất không thay đổi, áp chế sự ngạc nhiên trong lòng xuống, nhìn về phía Minh Diệp và hỏi.



“Một trăm mười ngàn viên Tiên Thiên đan!”

Minh Diệp mỉm cười, nói bằng giọng điệu bình thản.

“Con số này lớn đến dọa người, có việc gì cần ta giúp à?”

Con số lớn như vậy khiến Lâm Nhất do dự không dám nhận.



Minh Diệp vội nói: “Không phải, đây là chiến lợi phẩm sau khi vơ vét phân đà của hai đại tông môn. Quang Minh Các chỉ phụ trách dọn dẹp nên sẽ lấy một phần, còn lại đều đưa ngươi”.

Dừng lại một lát, Minh Diệp cười nói: “Lại nói, trong Thanh Dương Giới ngươi đã giúp ta không ít, ta nợ nhân tình của ngươi vẫn chưa thể trả được. Về tình về lý, một trăm mười ngàn viên Tiên Thiên đan này vốn nên đưa cho ngươi”.

Đã nói đến nước này, Lâm Nhất cũng không còn rối rắm nữa, bèn chắp tay nói: “Vậy ta từ chối thì bất kính rồi!”

Tuy rằng có được công pháp mạnh mẽ như Thôn Thiên Quyết, thế nhưng âm sát cùng hỏa diễm thuộc tính âm cũng không dễ dàng gặp được.

Tu luyện Tử Diên kiếm quyết cần một lượng lớn tài nguyên, thế nên Lâm Nhất rất cần một trăm mười ngàn ngàn viên Tiên Thiên đan này.



Cộng thêm hai mươi ngàn viên Tiên Thiên đan trong túi trữ vật của Hắc Phong Tam Sát, và hai mươi ngàn viên Lâm Nhất sẵn có, trong tay hắn hiện đang sở hữu một trăm năm mươi ngàn viên Tiên Thiên đan.

Với tu vi Tiên Thiên ngũ khiếu của Lâm Nhất, bấy nhiêu đó có thể xem như một món tài sản kinh người rồi.

“Khách sáo gì chứ!”

Thấy Lâm Nhất không từ chối, ánh mắt Minh Diệp thoáng qua tia nhẹ nhõm, hắn ta thật sự sợ đối phương không chịu nhận.

“Đúng rồi, sắp tới ngươi định đi đâu?”

Với thiên phú của Lâm Nhất, hơn nữa hắn chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi mà thôi, chắc chắn thiếu niên này sẽ không nán lại quận Thanh Dương quá lâu.

Minh Diệp cảm thấy rất tò mò, không biết đối phương sẽ đi đâu.

Lâm Nhất sờ sờ mũi, cười khổ nói: “Nói thật, ta cũng không biết, hay là Minh huynh đề xuất một phen xem”.

Nếu không có ân oán với Bạch Lê Hiên, Lăng Tiêu kiếm các chắc chắn là lựa chọn hàng đầu, thế nhưng hiện tại hắn và Bạch Lê Hiên đã sớm như nước với lửa, vốn không thể đến Lăng Tiêu kiếm các được nữa.

Minh Diệp cúi đầu trầm mặc, một lúc sau hắn mới nói với vẻ nghiêm túc: “Ranh giới Đại Tần đế quốc bao la, đã có lịch sử vạn năm, những thế lực hàng đầu quả thật không ít, nhưng có thể được xưng là siêu nhiên tông môn chỉ có Lăng Tiêu kiếm các, Ma Nguyệt sơn trang, Hỗn Nguyên môn cùng Huyền Thiên tông”.

“Ngươi không thể đến Lăng Tiêu kiếm các được, còn Ma Nguyệt sơn trang thì… tông môn này tương đối đặc biệt, lai lịch cũng có hơi bí ẩn, từ trước đến nay không công khai thu đệ tử. Thế nên, có thể lựa chọn cũng chỉ có Hỗn Nguyên môn và Huyền Thiên tông mà thôi, không đúng, còn có Tần Thiên học phủ”.

“Tần Thiên học phủ?”

Trái lại, Lâm Nhất chưa từng nghe nhắc đến Tần Thiên học phủ này.

Minh Diệp giải thích: “Đây là học phủ do hoàng thất của Đại Tần đế quốc xây dựng, dùng để áp chế tứ đại tông môn. Trải qua rất nhiều năm cũng đã nuôi dưỡng không ít nhân tài kiệt xuất, tài nguyên và căn cơ cũng không tệ. Tuy nhiên nhận tài nguyên từ đó thì phải ra sức vì đế quốc, không được tự do như ở tông môn”.



“Nói thế thì e là ta cũng không thể đến Tần Thiên học phủ được rồi!”

“Trên thực tế nếu có thể gia nhập tông môn thì ít có ai bằng lòng đến Tần Thiên học phủ. Đương nhiên, quý tộc hoàng thất cùng con cháu thế gia là ngoại lệ…”

Minh Diệp ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Theo ta thấy, hay là ngươi gia nhập Huyền Thiên tông đi!”

“Xin lắng nghe!”

“Ngươi cũng biết đó, Long Hổ quyền nổi danh tại Đại Tần đế quốc vốn xuất phát từ Huyền Thiên tông. Ta thấy thiên phú về quyền pháp của ngươi cũng không tệ, nếu không thể gia nhập Lăng Tiêu kiếm các thì gia nhập Huyền Thiên tông để bồi dưỡng Long Hổ quyền cũng là một lựa chọn không tồi!”

Minh Diệp cẩn thận phân tích cho Lâm Nhất, quả thật khiến hắn được mở mang tầm mắt.

Không ngờ Long Hổ quyền mà hắn đã tu luyện lại là quyền pháp của Huyền Thiên tông, bỗng chốc, Lâm Nhất đã bị khơi gợi hứng thú.

“Còn nữa, với tư cách tứ đại siêu nhiên tông môn, căn cơ cùng thực lực của Huyền Thiên tông cũng không kém hơn Lăng Tiêu kiếm các là bao”.

Dường như sực nhớ ra điều gì đó, Minh Diệp ngượng ngùng cười: “Hai chúng ta cũng thú vị thật đấy, nói cứ như muốn tiến vào Tứ đại siêu nhiên tông môn là chuyện rất dễ dàng”.

Nghe vậy, Lâm Nhất cũng bật cười.

Tứ đại tông môn có địa vị to lớn, căn cơ thâm hậu. Lãnh thổ Đại Tần đế quốc vô cùng rộng lớn, chỉ riêng quận Thanh Dương đã gấp mấy lần Thiên Thủy quốc rồi.

Đế quốc có hơn 100 quận phủ, võ giả trạc tuổi bọn họ dùng con số hàng chục triệu cũng tính không hết.

Ai cũng đều muốn gia nhập Tứ đại tông môn, cạnh tranh khốc liệt như thế, đương nhiên, có thể tưởng tượng được tiến vào Tứ đại tông môn khó khăn cỡ nào.

Cứ thử nhìn đệ tử của Lăng Tiêu kiếm các trong Thanh Dương Giới thì biết, không chỉ Bạch Lê Hiên, mà tất cả bọn họ đều có phong thái hơn người, thực lực mạnh mẽ. Mỗi một người đều có thể so sánh được với những tồn tại hàng đầu ở quận Thanh Dương như Mai Tử Họa và Huyết Đồ.

Từ đó có thể thấy được cánh cửa bước vào Tứ đại tông môn chắc chắn sẽ cao đến mức không hợp lẽ thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.