Chương trước
Chương sau
Tình hình ở quận Thanh Dương gần đây rất quái lạ.

Trong quận thành, phân đà giữ vai trò cực kỳ quan trọng của Huyết Vân Môn và Kim Diệm Tông bị người huyết tẩy, không còn lại chút gì.

Ngay cả các thế lực phụ thuộc cũng có cùng kết cục.

Nhưng đã mười ngày trôi qua, hai tông lại không hề phản công như trong dự đoán của mọi người, và cũng không có trận chiến thảm khốc nào xảy ra.

Thành Thanh Dương quá yên bình, yên bình đến mức không ai đoán ra được thế cục hiện tại.

Chuyện khác thường tất có gian trá, nhưng lại không ai biết được bí ẩn trong đó.

Huyết Vân Môn và Kim Diệm Tông đều có một trưởng lão cảnh giới Huyền Võ bị giết, hơn nữa còn chết không rõ ràng.



Thế nên, trước khi biết rõ đầu đuôi ngọn ngành, bọn họ nào dám động đến Quang Minh Các.

Quang Minh Các không đụng đến bọn họ đã là ông trời thương xót rồi.

Nhưng nói gì thì nói, trong mười ngày này, sự tích về Lâm Nhất đã sớm lan truyền khắp quận Thanh Dương.

Không ai không biết, không ai không hiểu.

Có rất nhiều người còn suy đoán hắn sẽ chọn nhà nào trong Tứ đại siêu nhiên tông môn, và cả Tần Thiên học phủ.

Với thiên phú cùng tuổi tác của Lâm Nhất thì rất hiển nhiên, hắn sẽ không dừng bước ở quận Thanh Dương.



Một nhân tài kiệt xuất như thế nên có sân khấu của riêng hắn, và chắc chắn đó là cả Đại Tần.

Quận Thanh Dương nho nhỏ không chứa nổi hắn.

Lúc này, bên ngoài thành Thanh Dương có hai người một ngựa đang đứng trên đường cái.

Ngựa chính là Huyết Long Mã. Sau mười ngày, thương thế của nó đã sớm bình phục, khí tức cũng trở nên đáng sợ hơn, đã đạt đến cảnh giới lục khiếu kh ủng bố.

Còn người thì đương nhiên là Lâm Nhất và Minh Diệp rồi.

“Lâm huynh, lần này ra đi đến đế đô, ngươi nên cẩn thận trong mọi việc!”



Minh Diệp dừng bước, không tiếp tục đưa tiễn, chỉ là ánh mắt hắn ta rất phức tạp, vẻ mặt cũng nghiêm túc.

Thế nhân đều không biết lựa chọn của Lâm Nhất, chỉ có hắn ta biết rõ.

Có điều hắn ta nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Lâm Nhất lại đưa ra lựa chọn nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người như thế.

“Đa tạ Minh huynh đưa tiễn!”

Tứ đại siêu nhiên tông môn của Đại Tần đế quốc, cùng với Tần Thiên học phủ sẽ tổ chức chiêu mộ đệ tử hàng năm vào mùa đông.

Đế quốc có hơn 100 quận, được xưng là Bách Quận Chi Quốc, quận Thanh Dương nằm ở biên cương, so ra chỉ là một hạt cát trong biển, thật sự chẳng đáng là gì.

Nơi đây quá mức hỗn loạn, không thích hợp để gia tộc kinh doanh, hầu hết đều là dân liều mạng.

Không giống những quận khác, hầu như đều có các gia tộc đã tồn tại từ rất lâu đời. Với tư cách thị tộc, ít nhất cũng có căn cơ ngàn năm.

Nếu không đủ ngàn năm, chỉ có thể xưng là hàn môn mà thôi, không thể coi đó là tông tộc được.

Riêng Tứ đại tông tộc của Đại Tần đế quốc có thể kể đến các họ Chu, Vương, Lâm, Lý. Không cần phải nói, bọn họ đều là hào môn đại tộc, có tầm ảnh hưởng hết sức quan trọng trong đế quốc.

Trong trăm quận, anh tài vô số, nhân tài kiệt xuất thành đàn, tựa như sao đầy trời, khiến người nhìn hoa cả mắt.

Mà quận Tần Thiên với tư cách đế đô lại càng là nơi quần tinh hội tụ, thị tộc mọc san sát như rừng.

Đại Tần đế quốc đặt thủ đô ở quận Tần Thiên đương nhiên là vì nhìn nhìn trúng phong thủy cùng linh khí tự nhiên ở đây.

Không chỉ riêng Đại Tần đế quốc, mà Tứ đại siêu nhiên tông môn cũng chiếm lấy bốn vị trí phong thủy cực tốt của quận Tần Thiên.

Đất đai trong quận gần như chật ních, toàn là các thế lực hàng đầu Đại Tần đế quốc cùng với hào môn thế gia.

Ai cũng biết đế đô là nơi hội tụ toàn bộ vận mệnh của Đại Tần đế quốc, ở càng gần thì số mệnh sẽ càng thêm hưng thịnh.

Từ đó có thể thấy mức độ cạnh tranh kịch liệt đến nhường nào.

Hễ là thế lực có thể dừng chân ở quận Tần Thiên thì đều không thể xem nhẹ, hễ là anh tài muốn nổi danh ở quận Tần Thiên thì nhất định phải xông pha một trận ra trò tại đây mới được.

Mùa đông hàng năm là thời điểm náo nhiệt nhất ở đế đô.

Nhân tài kiệt xuất của tất cả các quận ở Đại Tần đế quốc đều ùn ùn đổ về đây, tìm mọi cách chen chân vào đế đô bất chấp tất cả.

Dù không thể gia nhập Tứ đại tông môn cùng Tần Thiên học phủ thì có thể dừng chân ở quận Tần Thiên cũng là chuyện không tệ.



“Ta đã nói qua với ngươi về tình hình ở đế đô, cũng không muốn nhiều lời làm gì, thế nhưng Lâm Nhất, ta vẫn cảm thấy rất tò mò, sao ngươi lại chọn Lăng Tiêu kiếm các?”

Cuối cùng, Minh Diệp vẫn nhịn không được mà hỏi.

Vì sao ư?

Với vị thế như mặt trời ban trưa của Bạch Lê Hiên tại Lăng Tiêu kiếm các, mạo hiểm đến đó chẳng khác gì muốn chết.

Lâm Nhất nói khẽ: “Mười ngày trước, ta sực nhớ ra một câu nói”.

“Nói cái gì?”

“Nếu có Mãnh Hổ chi tâm, dù thân ở đâu cũng có thể ngửi được hương hoa”.

Tim Minh Diệp bỗng chốc đập nhanh hơn, nhướng mày nói: “Đúng vậy, nếu ở đâu cũng có thể ngửi được hương hoa, cớ gì không đến Huyền Thiên tông?”

Lâm Nhất thản nhiên nói: “Tuy nói nơi nào cũng có thể ngửi được hương hoa, nhưng ngươi có từng thấy Mãnh Hổ xưng vương giữa bầy vượng chưa? Phải có được trái tim của Mãnh Hổ thì mới ngửi được hương hoa. Ngựa của ta là con Huyết Long Mã ngông cuồng nhất, kiếm của ta là thanh kiếm cao ngạo nhất, tâm của ta đương nhiên phải là Mãnh Hổ chi tâm!”

Minh Diệp đứng sững trong giây lát, đến Huyền Thiên Tông ắt sẽ ngửi được hương hoa, thế nhưng… còn có được Mãnh Hổ chi tâm sao?

Sẽ không, trừ phi Lâm Nhất từ bỏ kiếm đạo, nếu không, muốn thành Mãnh Hổ, hắn chỉ có một con đường để đi.

Ngoại trừ Lăng Tiêu kiếm các, những lựa chọn khác đều là hèn yếu.

Người có thể chết, kiếm có thể gãy, nhưng tấm lòng hướng về kiếm không được lùi bước.

Đột nhiên, Minh Diệp nở nụ cười: “Ta hiểu rồi, nếu có được Mãnh Hổ chi tâm thì sợ gì núi đao biển lửa, sợ gì cuồng phong bão táp. Nếu đã như thế, hà cớ gì không đến Lăng Tiêu kiếm các!”

Là rồng không phải rắn, là hổ không phải khỉ.

Đã lập chí thành Hổ, đương nhiên muốn uống ly rượu mạnh nhất, giết kẻ hận nhất, ngửi đóa hoa đẹp nhất.

Lâm Nhất cười nói: “Minh huynh hiểu ta. Nửa năm trước, cũng có một người đưa tiễn ta. Ta vốn tưởng rằng con đường này không có ai hiểu mình, cũng không dám tiễn đưa ta, nhưng không ngờ nửa năm sau lại gặp được người bằng hữu như Minh huynh”.

Nửa năm trước, hắn rời khỏi Thanh Vân tông, thiếu chủ Bạch Vũ Phàm đã tiễn hắn.

Nửa năm sau, sau bao phen sinh ở quận Thanh Dương, Lâm Nhất đã tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên ngũ khiếu.

Nửa năm trôi qua trong chớp mắt, lúc trước, cái gọi là Tiên Thiên tứ khiếu cùng Tứ đại tông môn trông có vẻ cao không chạm tới.

Hôm nay, hắn đã đạt đến, thậm chí còn vượt qua một khiếu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.