Chương trước
Chương sau
Lý Vô Ưu thấy Lâm Nhất đi ra từ phòng thì giật nảy mình.

Hai mắt Lâm Nhất trũng sâu, sắc mặt vàng vọt lộ rõ vẻ mệt mỏi, cậu ta bật cười hỏi: “Lợi hại đó huynh, ta còn đang nghĩ ba ngày nay huynh làm gì mà không ra khỏi cửa, hoá ra là bị hút khô à?”

“Cút”.

Tâm trạng Lâm Nhất rất tốt, hắn chỉ cười mắng một câu rồi thôi.

“Ha ha ha”, Lý Vô Ưu càng cười lớn hơn.

Ba ngày qua Lâm Nhất ngày đêm không ngừng nghỉ, luyện chế thêm mười ba viên Tiên Thiên đan nữa, thất bại ba lần, những lần khác đều thành công.

Tỷ lệ thành công cao như vậy nên hắn khá vui.

Mười viên Tiên Thiên đan màu trắng bạc là thu hoạch khá lớn, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hắn sẽ đột phá được tới Tiên Thiên lục khiếu.



Tuy nhiên quả thực tiêu hao hơi nhiều tinh khí thần, mà hiệu suất cũng không cao.

Phải mất ba ngày hắn mới luyện chế được mười viên.

Nhớ lại Luyện Dược sư với khuôn mặt lạnh lùng trong trí nhớ, người ấy làm rất đơn giản cũng thành công, cực kỳ nhẹ nhàng.

Tất cả đều có liên quan đến Tuế Nguyệt Tâm Kinh.

Nếu không luyện Tuế Nguyệt Tâm Kinh, chỉ sợ hiệu suất khó mà nhanh lên được.



Sau khi ra khỏi nhà trọ, Lâm Nhất vừa định dắt ngựa thì Lý Vô Ưu đã cười bảo: “Để ta dắt ngựa cho, huynh lên lưng ngựa chợp mắt một lúc đi, nếu không thật sự không nhìn nổi đâu”.

“Vậy làm phiền đệ rồi”.

“Có gì phiền với không phiền chứ, huynh mau lên đi, đây là điều mà tiểu đệ nên làm”.

Lý Vô Ưu cười tươi tắn, cầm dây cương Huyết Long Mã, chẳng hề để bụng.

Dọc đường đi, Lý Vô Ưu cố ý giảm tốc độ, đến khi tới phân đà của kiếm các thì đã có rất nhiều người.

Cổng lớn của Lăng Tiêu Kiếm Các khắc Vạn Kiếm Đồ cũng được mở vào hôm nay.

“Ôi nhiều người thật đấy”.



Lý Vô Ưu tặc lưỡi cảm thán.

“Đúng là rất đông”.

Lâm Nhất chợp mắt được chừng mười lăm phút, mở mắt ra nhẹ giọng nói.

Hắn trở mình xuống ngựa, khí sắc đã khôi phục rất nhiều, ít nhất trông không còn thiếu sức sống như lúc trước.

“Lâm sư đệ, lại đây”.

Phía cửa bên, Hân Nghiên vẫy tay gọi hai người, hôm nay cô ăn mặc rất đẹp khiến mắt hai người sáng rỡ. Chiếc sườn xám màu đỏ sẫm xinh đẹp làm nổi bật dáng người duyên dáng, lả lướt, đôi môi đỏ hồng như hoa hồng nở rộ.

Phía Lịch Khiếu Thiên đã đến từ sớm, lúc này đang đứng bên cạnh cô ta.

Lâm Nhất vừa ngủ dậy cũng hơi giật mình, Hân Nghiên sư tỷ đúng là xinh đẹp động lòng người.

“Lâm Nhất, nói thật cho sư tỷ ba ngày nay ngươi đã làm gì?”

Hân Nghiên vừa thấy Lâm Nhất đã hỏi ngay.

“Không làm gì thật mà…”

“Không làm gì! Vậy hai quầng thâm to đùng trên mắt ngươi là thế nào?”

Một tia ranh mãnh lóe lên trong mắt Lý Vô Ưu, cậu ta cười hì hì bảo: “Lâm sư huynh nhốt mình trong phòng ba ngày không ra ngoài, không biết làm gì trong đó, chỉ biết là tiếng động không nhỏ đâu, cứ bạch bạch bạch suốt”.

Không cẩn thận lúc kết bạn, lần này đúng là không giải thích được.

“Chậc chậc, không nhìn ra tiểu sư đệ lại lợi hại đến thế, ba ngày ba đêm cũng không ra”.

Hân Nghiên nhướng mày, khoé miệng cong lên, cười tủm tỉm bảo.

“Sư tỷ, thật ra ta cũng rất lợi hại đó…”

Lý Vô Ưu thấy thế vội nở nụ cười đầy ẩn ý.

Hân Nghiên giật mình, sau đó bật cười khúc khích: “Tiểu tử ngươi không biết ta đang nói gì đúng không! Vừa nhìn là biết Lâm Nhất sư đệ bế quan khổ luyện. Nào, nói sư tỷ nghe, ngươi lợi hại ở phương diện nào?”

Những người khác bật cười, Lý Vô Ưu xấu hổ, cười ngượng ngùng.

“Đi thôi, không trêu các ngươi nữa, hôm nay là ngày quan trọng đấy”.



Hân Nghiên cười, dẫn mấy người đi về phía trước.

Lâm Nhất nhìn dòng người trước đại điện mà lòng thầm kinh ngạc, số lượng người mới có lẽ đã gần tới mười nghìn người.

Với yêu cầu khắt khe của Lăng Tiêu Kiếm Các mà vẫn chọn ra được hơn mười nghìn người, phải nói rằng Đại Tần đế quốc thật nhiều anh tài.

“Lạc trưởng lão đâu rồi?”

Sau khi lên bục cao, Hân Nghiên bất ngờ phát hiện Lạc Phong phụ trách tổng không còn ở đó nữa.

Đổi sang một vị trưởng lão khác, tu vi của ông ta cũng khiến người khác phải khiếp sợ.

“Lạc trưởng lão có chuyện quan trọng cần giải quyết nên về tông môn trước rồi, khảo nghiệm cuối cùng của tông môn hôm nay do Bạch Đình trưởng lão phụ trách”, bên cạnh ông ta là Vương Diễm đang tỏ ra thân thiết, hắn ta nở nụ cười đáp lại.

“Hân Nghiên, ngươi có ý kiến với bản trưởng lão à?”

Bạch Đình khẽ nhướng mày, nhìn Hân Nghiên rồi hờ hững hỏi.

“Không dám”.

“Hừ, vậy thì tốt. Ta nghe nói dưới trướng ngươi có một người là Linh thể thất phẩm, hôm qua rất uy phong”, Bạch Đình nhàn nhạt cất lời.

Vẻ mặt Hân Nghiên hơi sầm lại, cô cố nặn ra một nụ cười: “Bạch trưởng lão nói đùa, Linh thể thất phẩm thôi mà, hơn nữa tu vi của hắn mới ở Tiên Thiên ngũ khiếu, không dám nói là uy phong”.

“Như vậy vẫn chưa đủ uy phong? Thiên Linh Cầu cũng bị hắn làm vỡ rồi”.

Đúng lúc này phía dưới có người bước tới, chính là Vương Ninh bị huỷ bỏ danh ngạch hạt giống hôm qua.

Cảm thấy có điều khác thường, Lâm Nhất nhìn kỹ lại mới phát hiện khí tức trên người hắn ta đã là cao thủ cảnh giới Huyền Võ!

Vương Diễm vội nói: “Bạch trưởng lão, đây là đệ đệ của ta, hôm qua bị huỷ bỏ danh ngạch hạt giống, hôm nay đã thành công đột phá Huyền Quan”.

Bạch Đình khẽ gật đầu: “Tông môn có quy định ai đột phá được Huyền Quan đều tự động trở thành danh ngạch hạt giống, chuyện hôm qua cho qua đi”.

Phía Hân Nghiên nghe vậy, vẻ mặt đột nhiên trở nên hơi khó coi.

Vương Ninh này lúc trước gây sự vô cớ, khiến Lâm Nhất suýt nữa mất hết mặt mũi, hôm nay lại đắc ý trở thành danh ngạch hạt giống.

“Đa tạ Bạch trưởng lão”.

Vương Ninh vô cùng hưng phấn, chắn tay cảm ơn.

“Ngươi là Lâm Nhất đúng không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.