Chương trước
Chương sau
Ầm!

Khi tám tia sáng như kim quang đồng loạt nở rộ, sau lưng hắn dần dần hiện ra một hư ảnh.

Hư ảnh kia cao đến mười trượng, uốn lượn bay lên, nó chỉ có một đôi mắt đỏ vàng sáng như đuốc.

“Võ hồn!”

“Chẳng phải nói Lâm Nhất là phế võ hồn, không thể triệu hồi võ hồn sao?”

“Trời ạ, loại võ hồn gì đây, vừa triệu hồi đã cao đến mười trượng!”



“Vẫn chưa ngưng tụ thành hình, chắc hẳn võ hồn này mới được sinh ra không lâu. Tám tia hoàng quang, vừa sinh đã cấp Hoàng bát phẩm?”

Dù là hoàng quang loá mắt hơn Vương Diễm hay chiều cao của hư ảnh võ hồn này đều khiến người ta kinh ngạc.

Khi Ma Văn Hổ sắp bổ nhào tới, hư ảnh này dần trở nên rõ ràng.

Mặt người, thân rồng với hai chiếc sừng rồng trên trán, hàm râu rồng rậm rạp trắng như tuyết, cơ thể hệt rồng, có cả vảy lẫn móng vuốt, toàn thân đỏ như máu, tràn ngập khí tức cổ xưa, vừa kì dị vừa tà quái.

“Đây là loại võ hồn gì?”



Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Hân Nghiên, có thể nhìn ra được lai lịch của võ hồn này không nhỏ, nhưng lại có phần vượt quá tầm hiểu biết của cô ta.

Trong mắt Lạc Phong đang đứng bên cạnh cũng tràn ngập chấn động, ông ta suy tư nói: “Là Chúc Long! Vào thời cổ đại, vị thần Chung Sơn có tên là Chúc Long, ông mở mắt ra là ban ngày, nhắm mắt lại là ban đêm, thở ra hơi lạnh là mùa đông, thở ra hơi nóng là mùa hạ. Ông không ăn không uống cũng không hô hấp, mặt người, thân rồng, có vảy và móng vuốt, toàn thân đỏ như máu”.

“Giờ ta đã hiểu tại sao tiểu tử này mãi không chịu triệu hồi võ hồn, đây rõ ràng là một hung hồn thái cổ, tiềm năng vô hạn, một khi trưởng thành sẽ rất đáng sợ. Nếu thực lực không đủ, bị bại lộ sớm sẽ gặp nguy hiểm!”

Bùm!

Sau khi Chúc Long hiện rõ hoàn toàn, nó đảo mắt nhìn sang. Trước ánh nhìn chằm chằm của nó, Ma Văn Hổ run bần bật, lập tức dừng lại.



Hung hồn toả ra khí tức cổ xưa, điên cuồng lao tới hất văng Ma Văn Hổ lên không trung.

Với một cú xé mạnh bạo bằng cả hai móng vuốt, võ hồn Ma Văn Hổ cấp Hoàng cửu phẩm bị xé thành hai nửa ngay tại chỗ.

Nó biến thành hai tia sáng hỗn loạn trốn vào trong cơ thể Vương Diễm, khoé miệng hắn ta chảy máu, mặt mũi trắng bệch, hiển nhiên đã bị thương nặng.

Nhưng dù sao Vương Diễm cũng có tu vi cảnh giới Huyền Võ lục trọng đáng sợ, hắn ta cố sức cầm kiếm xông về phía Lâm Nhất.

“Dừng tay!”

Hân Tuyệt như một thanh trường kiếm mạnh không ai đỡ được, lao nhanh tới trước mặt Lâm Nhất đang nằm dưới đất không dậy nổi.

Y giơ tay lên tung một chưởng.

Vương Diễm hộc máu, bị đánh văng ra khỏi sàn đấu võ, sau khi ngã xuống đất, vẻ mặt hắn ta cực kỳ khó coi.

“Vương Diễm, nếu ngươi còn dám tiến lên một bước thì đừng trách ta không khách sáo!”

Hân Tuyệt lạnh lùng trừng mắt nhìn Vương Diễm, ý tứ cảnh cáo trong lời nói của y vô cùng rõ ràng.

Vương Diễm phẫn nộ nhìn Lâm Nhất đang giãy giụa đứng lên, biết mình không còn cơ hội giết Lâm Nhất nữa.

Hắn ta nhìn về phía võ hồn Chúc Long đang chậm rãi trở lại trong cơ thể Lâm Nhất với vẻ mặt đầy chấn động, đây sao có thể là phế võ hồn...

Bạch Đình loạng choạng suýt ngã, sợ đến mức luống cuống tay chân.

Người chống lưng lớn nhất của ông ta luôn khẳng định Lâm Nhất là phế võ hồn.

Chỉ cần là phế võ hồn thì hắn không hề có giá trị, dù cho ông ta không màng thân phận ra tay giết cũng không ai dám nói gì.

Nhưng bây giờ thì không dễ giải quyết.

“Ngươi là?”

Lâm Nhất nhìn thanh niên trước mặt với vẻ mặt nghi hoặc, lên tiếng hỏi.

Nếu không nhờ thanh niên này ra tay, ngay cả khi Chúc Long đã đánh Ma Văn Hổ lùi lại, hắn cũng khó cản được một kiếm của Vương Diễm.



Hiện tại lục phủ ngũ tạng của hắn đều đã vỡ nát, chân nguyên toàn thân bị đánh tan, không còn sức chiến đấu.

Mà Vương Diễm lại có tu vi khá đáng sợ.

Hắn ta cao hơn hắn tận sáu cảnh giới nhỏ, chênh lệch thực sự quá lớn, hoàn toàn không có sức chống đỡ. Nếu không nhờ thể xác cứng rắn của hắn cùng với kiếm ý trong người, có lẽ nhát kiếm vừa rồi đã gi3t chết hắn.

Giống như hắn có thể dễ dàng giết Lãnh Mạch, Vương Diễm cũng có thể giết được hắn một cách dễ dàng.

Hân Tuyệt xoay người lại: “Ta là đại ca của Hân Nghiên, Hân Tuyệt”.

Lâm Nhất sửng sốt, chẳng trách hai người có nhiều điểm giống nhau như vậy, thì ra là huynh muội ruột.

Bịch bịch bịch!

Hân Nghiên và Lạc Phong nhanh chóng lên sàn đấu võ rồi đi tới bên cạnh Lâm Nhất.

“Tiểu tử, lúc trước ngươi làm ta lo lắng muốn chết, không ngờ sau khi ra ngoài vẫn không làm ta bớt lo được”.

Hân Nghiên cười nói, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt cô ta.

“Các ngươi lên đó làm gì? Đi xuống cho ta!”

Không đợi hai người nói chuyện, Bạch Đình đã sầm mặt, lớn tiếng quát với khí thế hùng hổ của người chấp sự: “Lâm Nhất là Kiếm Nô mà lại ỷ thế hiếp người, làm nhiều đồng môn bị thương, còn giết Vương Ninh ngay trước mặt mọi người, vi phạm nội quy của chúng ta. Hiện tại bản trưởng lão tuyên bố tước bỏ thân phận người mới Kiếm Tông của Lâm Nhất, bắt hắn lại cho ta!”

“Ai dám ra tay?”

Lạc Phong hét lớn một tiếng, lạnh mặt nhìn về phía các chấp sự.

Những chấp sự kia nhìn nhau, không dám xông lên.

Lạc Phong và Bạch Đình đều là trưởng lão nội tông, cấp bậc cao hơn những chấp sự như họ nhiều. Nhưng lúc này Bạch Đình là người chủ trì cuộc thí luyện, các chấp sự ở đây đều phải nghe theo lệnh của ông ta.

Nhưng họ cũng không có gan đắc tội Lạc Phong.

“Lạc Phong, ông dám can thiệp vào chuyện của ta à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.