Chương trước
Chương sau
Lâm Nhất nhìn ra Ngưu Bính Thuận này cũng không phải kẻ vô dụng, thực lực thật sự không tầm thường.

Dù là Hoàng Phủ Tịnh Hiên cũng không thể đấu lại Ngưu Bính Thuận này.

Đáng tiếc… hắn ta lại gặp phải Lâm Nhất, người nắm giữ kiếm ý hoàn chỉnh!

Tiếng leng keng vang lên trong người Lâm Nhất, kiếm ý cuồn cuộn dâng trào.

Rắc!

Trong nháy mắt, khí thế hùng hậu nặng nề trên người Ngưu Bính Thuận lập tức bị kiếm ý hoàn chỉnh của Lâm Nhất đâm ra trăm nghìn lỗ hổng.



Ầm!

Đợi đến khi Ngưu Bính Thuận cảm nhận được điều bất thường thì đã quá muộn, Lâm Nhất bay lên không trung.

Long Phi Hổ Khiêu!

Tay trái của hắn vung lên tựa như một con rồng đang gào thét lao lên, chỉ một nắm đấm đã hoàn toàn phá vỡ khí thế vốn đã có trăm nghìn lỗ hổng của hắn ta.

Tay phải trong tư thế có thể tấn công bất cứ lúc nào, chân nguyên ngưng tụ trên người, một đấm đánh ra, hổ gầm núi sông, vắt ngang sông lớn.



Ngưu Bính Thuận phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cường tráng như một ngọn núi nhỏ ngã xuống đất, phát ra âm thanh vô cùng lớn.

“Kiếm ý hoàn chỉnh!”

Ngưu Bính Thuận giãy giụa đứng dậy, đưa tay che ngực, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.

Mấy người khác cũng rất hoảng hốt, hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất lại sử dụng kiếm ý hoàn chỉnh.

“Đại ca, ngồi đây đi ạ”.

Lý Vô Ưu lấy một cái ghế từ trong nhà lá ra, đi tới sau lưng Lâm Nhất, đặt ghế xuống.



Lâm Nhất cũng không nhiều lời mà ngồi xuống luôn, hắn nhìn đám người đang kêu rên dưới đất, thản nhiên nói: “Đứng lên đi, đừng giả vờ nữa. Khi nãy ta chưa dốc hết toàn lực, vẫn chưa đến mức khiến các ngươi bị nội thương. Ai cũng đã đột phá Huyền Quan cả rồi, làm gì mà ốm yếu thế được”.

Mấy người ngã xuống đất lập tức hơi lúng túng, nhưng vẫn phủi bụi đất trên người.

Sau khi giả vờ giả vịt một lát thì đều đứng lên hết.

Ngưu Bính Thuận không nhịn được thầm mắng, một đám khốn kiếp, lúc gặp kẻ khó chơi thì chỉ biết giả chết. Nếu cùng nhau xông lên thì đâu đến lượt tên ranh này ra oai chứ.

Nhưng hắn ta cũng hiểu những người đi tới Thảo Mộc phong này là loại người gì, hoàn toàn không thể trông chờ vào bọn họ được.

“Ngươi nói ta nghe xem rốt cuộc Thảo Mộc phong này là một nơi thế nào”.

Lâm Nhất chỉ vào Ngưu Bính Thuận, bình thản hỏi.

Khi thấy Lâm Nhất sử dụng kiếm ý hoàn chỉnh, Ngưu Bính Thuận đã biết mình không phải đối thủ của hắn.

Trong lòng rất khó chịu, nhưng vẫn cắn răng đi qua.

Sau khi giải thích một phen, Lâm Nhất và Lý Vô Ưu cũng đã hiểu Thảo Mộc phong này có nhiệm vụ gì ở Lăng Tiêu Kiếm Các.

Lăng Tiêu Kiếm Các là một trong tứ đại siêu nhiên tông môn ở nước Đại Tần, chiếm giữ một vùng bảo địa phong thuỷ rộng lớn.

Thảo Mộc phong là ruộng thuốc được khai thác bên trong bảo địa phong thuỷ này, thuộc sự quản lý của Thảo Mộc đường.

Mà Thảo Mộc đường chỉ là một đường thuộc Đan Dược điện, địa vị cũng không cao lắm.

Đệ tử đến nơi này làm tạp vụ hoặc là đệ tử thâm niên mắc lỗi, hoặc là đệ tử bị đào thải. Tóm lại chính là một đám người ăn no chờ chết, không có hậu thuẫn không có thiên phú, lại không nỡ rời khỏi Lăng Tiêu Kiếm Các.

Theo cách nói của Ngưu Bính Thuận, thiên tài nắm giữ kiếm ý hoàn chỉnh như Lâm Nhất, dù mắc sai lầm cũng sẽ không bị đày đến Thảo Mộc đường này chịu khổ, nên đưa đến giam ở vách Đoạn Kiếm mới đúng.

Nơi đó nói là giam, nhưng thật ra là một nơi để bế quan tĩnh tu.

Chỉ có người bị tông môn vứt bỏ mới có thể đến Thảo Mộc đường làm mấy việc vặt như gánh phân, nhổ cỏ, xới đất, bắt sâu.

Lý Vô Ưu thở dài: “Ông già Bạch Đình này cũng ác thật, đưa người ta đến ở nơi này tận ba tháng”.



Lâm Nhất thì cảm thấy khá ổn, hắn đã hấp thụ rất nhiều lực âm sát, thời gian ba tháng vừa khéo dùng để củng cố tu vi.

Từ trong rừng rậm u ám, hắn đã từ Tiên Thiên ngũ khiếu đột phá đến Huyền quan.

Thăng cấp quá nhanh, bây giờ cũng là lúc nên tĩnh tu một khoảng thời gian.

Đi bước nào, vững bước nấy.

“Ta thấy thực lực của ngươi cũng xem như không tầm thường, chân nguyên hùng hậu cô đọng, không giống như bị tông môn vứt bỏ lắm, rốt cuộc là mắc sai lầm gì vậy?”

Lâm Nhất nhìn Ngưu Bính Thuận, tò mò hỏi.

Ngưu Bính Thuận vừa định đáp lời thì sau lưng có người cười nói: “Ngưu đại ca của chúng ta ghê gớm lắm, nhìn lén nữ đệ tử tắm ở hồ Ngọc Thanh chưa tính, còn tiện tay lấy đi mấy cái yếm. Xứng đáng là người không biết xấu hổ nhất ở Lăng Tiêu Kiếm Các mấy nghìn năm qua”.

“Ha ha ha!”

Lý Vô Ưu không ngừng cười to, quan sát Ngưu Bính Thuận: “Huynh đệ, không ngờ ngươi còn là một nhân tài như thế đấy”.

Ngưu Bính Thuận đỏ mặt, quay đầu trừng người vừa nói kia.

Những người khác đều cười to, biết chỗ này đã đổi chủ, không còn ai sợ hắn ta nữa.

Hắn ta tức đến mức không ngừng thầm mắng to, nhưng cũng không dám nổi giận với Lý Vô Ưu, cười ngượng ngùng nói: “Không dám, không dám”.

“Có gì mà không dám chứ, sau này sự nghiệp gánh phân vĩ đại sẽ giao cho ngươi nhé”.

Lý Vô Ưu vỗ vai Ngưu Bính Thuận, cười hì hì nói.

Ngưu Bính Thuận lập tức sa sầm mặt, đau khổ nói: “Cái này… ta có thể sắp xếp những người khác. Ta đã ở đây lâu rồi, hai vị đại ca cần gì ta cũng có thể đợi lệnh bất cứ lúc nào. Nhưng việc gánh phân, ta thật sự không làm được”.

Lâm Nhất phất tay: “Không cần, việc gánh phân sẽ giao cho ngươi, còn việc ngươi làm trước kia cứ giao cho hai chúng ta là được, công việc của những người khác không thay đổi”.

Ngưu Bính Thuận lập tức khóc không ra nước mắt, lúc trước hắn ta làm gì chứ… lúc trước hắn ta có làm gì đâu.

Ban đầu cứ tưởng có hai tên chân yếu tay mềm đến, không ngờ lại là hai vị tổ tông.

Chẳng những cướp địa vị của hắn ta còn muốn hắn ta đi gánh phân, thật là vô lý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.