Đám người thanh niên giáp vàng trên trời lập tức đỏ mắt, không ngờ nhân tài kiệt xuất của Chiến giới lại chết. Họ là cấm kỵ, xưa nay luôn cao cao tại thượng, mọi người phải ngước nhìn, đến nay chưa từng có nhân tài kiệt xuất nào của Chiến giới chết ở con đường thông thiên.
Chẳng có một ai cả!
Kể cả Huyền Lôi song kiếm chịu nhục nhã trong tay Lâm Nhất, nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng sống sót nhờ đạo giáp. Bây giờ Thác Hải lại chết ngay trước mặt họ, chết không toàn thây, chết trong nháy mắt.
“Giết hắn!”
“Giết hắn!”
Giết! Giết! Giết!
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu giết vang vọng khắp nơi, trên trời bùng nổ sát ý vô tận khiến vạn vật sinh linh cũng phải run rẩy.
“Ồn quá đi!”
Lâm Nhất bị ồn ào làm mất kiên nhẫn, hắn khịt mũi một tiếng, sắc mặt lạnh lẽo, đột nhiên bay lên không trung.
Phi Thiên Lãm Nguyệt Thủ!
Khi hắn đứng lơ lửng trên không trung tung một chưởng, bàn tay tựa ngọc thò ra từ trong ống tay áo, mười ngón tay linh hoạt kết ấn.
Soạt!
Vầng trăng cổ vĩ đại kia xuất hiện mười cái bóng ngón tay, trông như có một bàn tay đang vuốt ve muốn nắm mặt trăng vào trong lòng bàn tay.
Và khi chưởng này của Lâm Nhất đập xuống, một bàn tay khổng lồ kéo theo ánh trăng bạc che khuất bầu trời, nặng nề hạ xuống.
Phụt!
Đám người đang ngồi trên lưng ma thứu kêu giết kia lập tức chết hơn một nửa, từng quả cầu máu lần lượt nổ tung trên bầu trời, khói tản ra dày đặc, còn bầy ma thứu đông nghịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4377081/chuong-3660.html