Bầu không khí gượng gạo lan tràn khắp tứ phía, sự hỗn loạn ban đầu biến mất, xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại.
Chát! Chát! Chát!
Mọi người đều cảm thấy mặt đau rát, tựa như bị tát mấy chục bạt tai, còn không phải do người khác tát, mà là bọn họ tự tát mình.
“Ha ha ha, là Lâm Nhất!”
“Đúng là Lâm Nhất rồi, tên này mạnh thật đấy, gặp phải thất tú Thiên Lăng mà vẫn khí thế như thường!”
Sau một lúc ngây người, mấy thiên tài ngoại địa như Quách Húc và Dương Phàm đều mừng rỡ không thôi, thật sự quá thú vị.
“Âu Dương Hạo đâu?”
Sau sự ngượng ngùng, sắc mặt mấy thiên tài bản địa thành Thiên Lăng đều rất khó coi, trong lòng bọn họ dâng lên cảm giác thấp thỏm, bất an đưa mắt nhìn lại chỗ bụi bặm bao phủ kia.
Bụi đã tan đi nhiều, bóng người rơi xuống đất xuất hiện trước mặt mọi người một cách rõ ràng.
Khoé miệng người kia có máu tươi chảy ra, nửa bên mặt sưng như đầu lợn, quần áo rách nạt, cực kỳ chật vật.
Đó là Âu Dương Hạo!
“Ơ…”
“Không thể nào!”
“Sao lại là công tử Âu Dương”.
Khoé miệng mọi người không ngừng giật giật, sắc mặt vô cùng khó coi, người bị bọn họ giễu cợt một lúc lâu, còn nói là đáng đời lại là Âu Dương Hạo, một trong thất tú Thiên Lăng.
Lúc này, rất nhiều người gần như sụp đổ.
“Lâm Nhất, hôm nay ta nhất định sẽ băm thây ngươi ra!”
Lúc này, một tiếng quát giận vang lên, Âu Dương Hạo bay lên trời, đâm một thương về phía Lâm Nhất.
Mũi thương có huyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4375878/chuong-2457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.