Âu Dương Hạo âm thầm cười nhạt, tính toán nếu có thể luyện hóa ngay bí bảo thế này, nói không chừng một mình hắn ta có thể độc chiếm vật đáng sợ ở khu vực trung tâm mà sư huynh và Trần Tử Ngọc đang tranh đoạt.
Đến lúc đó, đừng nói là thất tú Thiên Lăng gì đó, một mình hắn ta là đủ để độc bá thành Thiên Lăng.
Tiến vào khu vực Lôi Châu, tạo ra thanh danh hiển hách. Nếu nghĩ xa hơn nữa, trong Quần Long thịnh yến, hắn ta chưa chắc đã không có cơ hội chen lên hạng hai mươi.
Nghĩ kỹ lại, quả thật cũng không khoa trương.
Thế giới võ đạo nhiều lúc thần kỳ như vậy đấy, có thể không có thiên phú, có thể không có ngộ tính, nhưng không thể không có kỳ ngộ. Chỉ cần kỳ ngộ đủ lớn, một người bình thường cũng có thể xuất thế, vượt qua tất cả nhân tài cùng thế hệ, tỏa ánh hào quang, tung hoành thiên hạ.
“Mau ra tay, phá tan tượng đá này cho ta, ta phải khiến nó tan thành tro bụi!”
Ánh mắt dừng trên bức tượng cuối cùng, trong mắt Âu Dương Hạo lóe lên vẻ âm trầm lạnh lẽo, cũng không biết là lão già nào bày ra thế cục này.
Nói gì mà để hắn ta một mình xông vào, xông qua được mới có thể nhận được kỳ ngộ nơi này.
Không qua được thì chết.
Hắn ta làm sao có thể chấp nhận khảo nghiệm như thế, lập tức quyết định cứ xông vào. Chỉ là không ngờ, chín vật chết này lại khó dây như vậy, đánh cả nửa ngày, hi sinh mấy chục người thương vong mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4375867/chuong-2446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.