Thế công của bảy tên kiếm khách áo giáp tím càng thêm ác liệt và sắc bén… Bọn họ kết trận. Kiếm quang đáng sợ tầng tầng lớp lớp, mang theo uy lực dời núi lấp biến, lớp này còn chưa tan, lớp khác đã ầm ầm đánh tới như sóng dữ.
Phút chốc, Lâm Nhất muốn lui nhưng không thể, bị buộc phải rời khỏi đạo đài.
“Tên nhóc này ắt sẽ thua, có lẽ đã bức gần hết tiềm lực rồi…”
Tàn hồn trong mảnh vỡ kiếm gãy thầm than một tiếng, có thể đạt đến tình trạng này trong tình huống không xuất kiếm đã là rất tài giỏi.
Dù là năm đó, khi Kiếm Tông còn chưa bị diệt, thì với thiên phú bực này cũng đủ để kiêu ngạo giữa các nhân tài kiệt xuất cùng thế hệ, nên kết thúc rồi…
Khảo nghiệm này vốn không có ý định để người qua cửa, cái gọi là “thất bại sẽ chết ngay lập tức” chỉ để bức người ta đạt đến cực hạn mà thôi. Nếu chết thật thì không biết năm đó có bao nhiêu đệ tử trẻ của Kiếm Tông phải chết.
Có thể qua ba cửa xem như đã đạt yêu cầu, qua sáu cửa là nhân tài kiệt xuất, qua tám cửa chính là lông phượng sừng lân.
Còn chín cửa thì… đại khái có thể là mười năm có một… hoặc trăm năm có một, đúng không nhỉ?
Do thời gian quá lâu nên cụ thể là bao nhiêu thì ông ta không nhớ rõ. Tuy nhiên, hiện tại Lâm Nhất đã thông qua khảo nghiệm rồi.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, biến cố xảy ra khiến tàn hồn trong mảnh vỡ chấn động: “Việc này…”
Răng rắc!
Khi lui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4375861/chuong-2440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.