Lời hắn ta nói, Trần Hùng khó mà hiểu được.
Nhưng đó cũng là lý do vì sao Trần Hùng chỉ là nhân tài bình thường, còn Trần Tử Ngọc là yêu nghiệt tân tú, tầm nhìn cao thấp khác nhau.
“Kiếm khách như thế một khi quật khởi chắc chắn sẽ là đứa con của trời. Đáng tiếc, gặp phải Trần Tử Ngọc ta… Mấy năm ta đã giết rất nhiều kiếm khách còn kiêu ngạo hơn hắn, dám sỉ nhục người của Trần gia ta, chết đã là hời cho hắn rồi!”
Trần Tử Ngọc bình tĩnh nói, giống như chỉ đang nói về một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.
Phong thái này càng khiến hắn ta trở nên cao thâm khó dò trong màn đêm, khiến người ta ngưỡng vọng.
Trần Hùng ở bên cạnh chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, dường như đã nhìn thấy cảnh Lâm Nhất bị hắn ta đạp dưới chân, hung hăng sỉ nhục.
…
Bên ngoài núi Viêm Long, trong một sơn cốc.
Có tiếng gió rít gào không ngừng, trong gió tiếng sấm liên miên, thỉnh thoảng lại có tia chớp xé rách bầu trời.
Trong sơn cốc đó, Lâm Nhất ngồi khoanh chân dưới đất, toàn thân hắn có chín tia chớp dữ tợn như trăn sấm không ngừng chuyển động, tỏa ra ánh chớp lấp lánh bao trùm lấy hắn.
Vù!
Khi Lâm Nhất mở hai mắt ra, sức mạnh Phong Lôi khiến đất trời sinh ra dị tượng lập tức biến mất.
Dường như trong lúc hô hấp, thiếu niên có thể khống chế dị tượng đất trời hào hùng bá đạo này, thu phóng tự nhiên, tùy theo ý mình.
Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy, tiện tay vứt Ngũ Nhuệ Lôi Tinh đã cạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4375798/chuong-2377.html