Phía trên đàn tế có một bản ma điển tràn ngập huyết khí nổi lơ lửng.
Trình độ Linh văn cao cường giúp ông ta nhận thấy có gì đó không đúng, luôn có cảm giác cung điện tầng này ngột ngạt hơn hai tầng trước nhiều.
Đặc biệt là đàn tế, nó khiến trong lòng ông ta sinh ra một bóng ma.
“Phệ Huyết Ma Điển!”
Nhưng Phong Vô Hận lại không chú ý nhiều, khi nhìn thấy bản ma điển huyết sắc, ông ta lập tức mừng rỡ.
Không đợi Cổ lão đầu lên tiếng ngăn cản, ông ta đã nhảy lên rồi bay về phía đàn tế.
Nhưng khi ông ta sắp đến gần, huyết khí bao phủ quanh ma điển đột nhiên lan rộng ra, ngưng tụ thành hình một đôi mắt máu.
Ầm!
Đôi mắt máu này nhìn chằm chằm vào Phong Vô Hận, trong đầu ông ta như nổ tung, ông ta hộc máu, bị đánh văng ra xa.
Phụt!
Sau khi ngã xuống đất, ông ta lại hộc ra một búng máu, ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt máu đáng sợ kia, nó đã biến mất, chỉ còn lại huyết khí vờn quanh.
“Sao có thể như vậy...”
Trong lòng Phong Vô Hận lập tức kinh hãi, tràn đầy mờ mịt.
“Muốn lấy ma điển thì phải hiến tế cho ta một cơ thể thuần âm, nếu không, ai động vào sẽ chết!”
Cổ lão đầu cẩn thận tới gần đàn tế, run rẩy, chậm rãi đọc lên hàng chữ khắc trên đàn tế.
“Cơ thể thuần âm... Chết tiệt, ta lấy đâu ra cơ thể thuần âm đây?”
Khi thấy ma điển ở gần ngay trước mắt nhưng lại không thể lấy, Phong Vô Hận lập tức phát cáu.
Tốn biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4375640/chuong-2219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.