Hắn lại thật sự thành công rồi.
Ông lão áo gai như có điều suy tư, thầm nhủ.
A!
Thiếu niên áo xanh trên đỉnh núi đột nhiên quay đầu lại, ông lão kêu lên một tiếng, chợt bật cười.
“Phát hiện ra ta rồi sao? Bây giờ ngươi vẫn chưa đủ tư cách gặp ta, nhưng nếu như người có thể kiên trì như vậy, bước chân luôn hướng về phía trước, ta thật sự mong chờ ngày gặp mặt ngươi”.
Ông lão áo gai khẽ cười, lặng lẽ lui đi.
Sau cái phất tay áo, không những khí tức của ông ta được xóa bỏ hoàn toàn, mà máu của U Vân lão quỷ cũng không còn sót lại gì.
Hầu như ông ta vừa mới rời đi, bóng dáng Lâm Nhất đã chậm rãi đáp xuống, đưa mắt nhìn quanh.
“Không có ai sao?”
Lâm Nhất đáp xuống đất, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.
Vừa rồi lúc hắn đang luyện hóa máu Thương Long, tuy phân tâm đi một nửa, nhưng chung quy vẫn có thể cảm nhận được một ánh nhìn như có như không đang nhắm vào mình.
Không đoán được là yêu thú hay là võ giả nhân loại, nhưng phương hướng có lẽ là ở chỗ này không sai.
Đợi đến khi hắn luyện hóa thành công thì lập tức giết đến đây, theo lý mà nói cho dù tốc độ kẻ đó có nhanh thế nào cũng sẽ để lại chút manh mối mới phải.
Nhưng bây giờ, hắn lại không phát hiện ra bất cứ dao dộng nào, cũng không có bất cứ khí tức nào để lại.
“Quái lạ…”
Lâm Nhất khẽ giọng lẩm bẩm.
Trong tình huống này chỉ có hai khả năng, một là vốn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4375581/chuong-2160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.