Mấy tên đệ tử Càn Vân Tông còn lại đều tỏ ra khinh thường, cười khẩy nói, trong lời nói tràn đầy hả hê.
Tần An và Bùi Nhạc cũng hứng thú đứng xem.
“Tiểu tử này chết chắc!”
“Chắc là lúc trước giết được Lãnh Hạo Vũ nên tự cao quá, không nghĩ xem Lãnh Hạo Vũ còn không có tư cách xách giày cho Cơ Vô Dạ”.
“Dám bảo Cơ Vô Dạ là cái thá gì, ta thấy hắn mới không phải cái thá gì đó”.
“Với tính tình của Cơ Vô Dạ, nói không chừng sẽ còn liên luỵ đến những người khác nữa, đám người Thiên Kiếm Tông và thư viện Thiên Phủ xui xẻo rồi!”
“Có vẻ như sư đệ của Cơ Vô Dạ là do đám người này giết. Nếu như giết chúng, có lẽ Cơ Vô Dạ sẽ hết giận”.
Mọi người bàn tán ầm ĩ, nhìn không chớp mắt.
Lâm Nhất bình tĩnh, những lời bàn tán xung quanh hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, khí thế tích tụ, kiếm ý và chân nguyên chậm rãi dung hợp, chuẩn bị bộc phát.
“Ta thích những người can đảm. Người không có một chút can đảm nào thì dù giết cũng chẳng khác gì một con chó”.
Bất ngờ xảy ra, trên khuôn mặt lạnh lùng của Cơ Vô Dạ hiện lên nụ cười, chỉ là nụ cười này khiến người ta không rét mà run, trở nên căng thẳng hơn nữa.
Hắn ta nhìn lướt qua đám người Chương Viễn và Mặc Linh, lạnh lùng nói tiếp: “Đáng tiếc, như thế cũng phải cần có bản lĩnh mới được! Ngày hôm nay các ngươi đều phải chết, không một ai được đi”.
“Vậy ngươi cứ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4375468/chuong-2047.html