Kiếm quang lại lóe lên, trước ngực ông ta xuất hiện một vết thương dữ tợn. Ông lão lập tức thét lên một tiếng, dường như đã phát cuồng.
“Chết!”
Không cho ông lão có cơ hội chó cùng giứt dậu, Bạch Lê Hiên nhanh chóng lao đến, mũi kiếm xẹt qua không trung, để lại một tia sáng lạnh lẽo, thoạt nhìn giống như một tia chớp chợt lóe.
Một kiếm đâm xuyên qua cổ họng.
Phập!
Bạch Lê Hiên vừa thu tay lại, máu tươi lập tức bắn ra.
Khi hắn ta đang lau vết máu trên thân kiếm, một bóng người từ từ hạ xuống.
“Tìm được ngươi đúng là không dễ, không tệ, tán tu cảnh giới Dương Huyền viên mãn mà vẫn có thể dễ dàng chém giết”, người tới nhẹ giọng cười, thái độ rất hòa nhã.
Là Tạ Vân Kiều, đệ tử cốt cán của Càn Vân Tông và là sư huynh của Bạch Lê Hiên. Đồng thời cũng là nhân tài kiệt xuất đứng hạng thứ 57 trên bảng Long Vân.
“Tán tu mà thôi, người này cũng không có tên trên bảng tà tu, không đáng nhắc đến”.
Bạch Lê Hiên tra kiếm vào vỏ, bình tĩnh nói.
“Khiêm tốn!”, Tạ Vân Kiều cười khẽ, hắn ta rất coi trọng người sư đệ này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong Quần Long Thịnh Yến, sư đệ của hắn ta nhất định sẽ nổi danh.
Hơn nữa, người này còn có căn cốt Thánh Thể, đó chính là thứ mà ngay cả hắn ta cũng hâm mộ không thôi.
“Trước đó ta có thấy Lâm Nhất!”
Dù cố gắng duy trì bĩnh tĩnh đến đâu thì giọng của Bạch Lê Hiên vẫn có chút gì đó khác thường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4375420/chuong-1999.html