Nhưng Dương Huyền đại thành, lập tức đã kéo dài cách biệt như thể trời và đất. Muốn chiến đấu vượt cảnh giới thì rất là miễn cưỡng.
Trong lòng Lâm Nhất đầy áp lực, cũng không hẳn hoàn toàn là vì Tào Thần mà là vì hắn nghĩ xa hơn thế nữa.
Tào Thần này mặc dù yêu nghiệt nhưng dù gì cũng chẳng qua mới gần hai mươi tuổi, so sánh hắn ta với những kẻ mạnh thực sự trong bảng Long Vân thì vẫn còn cách biệt không nhỏ.
Một Tào Thần đã đáng sợ như thế, nếu không thể chiến thắng, muốn đi tranh một vị trí trong bảng Long Vân thì đúng là có chút ngây thơ.
Ta lại làm thế nào mới đuổi kịp được Tô Hàm Nguyệt?
“Trận chiến này, có lẽ đã định là sẽ tương đối thảm khốc…”.
Lâm Nhất khẽ giọng lầm bầm, đát mắt loé lên luồng ánh sáng, nhưng bất luận ra sao, cuộc chiến này tuyệt đối không thể lui, bởi vì hắn không có đường lui.
Thu lại cảm xúc, Lâm Nhất vỗ nhẹ lên túi trữ vật, lấy ra bức Mãnh Hổ Tường Vy đồ.
Mãnh hổ bên trong bức hoạ có thanh uy rung chuyển đất trời, khí thế nuốt trọn tám phương, há miệng có thể hoà núi với sông. Chỉ là con mãnh hổ này lại đang nhắm mắt ôn hoà ngửi đoá tường vi trong lòng bàn tay của người áo xanh, bức tranh này hắn đã từng xem qua không biết bao nhiêu lần.
Đến hôm nay khi chăm chú nhìn kỹ, đoá Hồn ấn trong Huyền cung kia lập tức toả sáng lập loè. Một luồng hồn lực dao động như có như không từ trên người hắn dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4375337/chuong-1916.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.