“Sư tỷ, trả lại ngọc bài cho cô”.
Trong điện Túc Vân, Mặc Linh đã đợi ở đó từ lâu, Lâm Nhất bước lên trước đưa trả lại ngọc bài cho đối phương.
Ngón tay trắng nõn nà như ngọc của Mặc Linh tuỳ ý chơi đùa với ngọc bài, con ngươi đen long lanh trong suốt nhìn về phía Lâm Nhất, cẩn thận đánh giá hắn.
Viu!
Một hồi, nàng ta siết chặt ngọc bài lại, bàn tay linh hoạt khiến người nhìn hoài không thấy chán cũng thu lại.
Ánh mắt hoàn toàn tập trung trên người Lâm Nhất, đôi môi đỏ mở ra, cười nhẹ nói: “Nghe nói tối qua ngươi đã làm một việc vô cùng nổi bật”.
“Việc gì cơ?”
Lâm Nhất tuỳ ý đáp.
“Hoa Hoả Ngục”.
Trên mặt Mặc Linh vô cùng bình tĩnh nói.
Trong lòng Lâm Nhất thoáng sững lại, nhưng trên mặt lại chẳng hề có chút biểu cảm nào, lặng lẽ đánh giá đối phương.
Ngước mắt lên nhìn, trong lòng hắn thoáng trầm xuống, bất ngờ phát hiện ra tu vi của đối phương từ cảnh giới Âm Huyền đại thành đỉnh phong thăng cấp lên Âm Huyền viên mãn.
Thoáng suy nghĩ kỹ, đối phương đã ở cảnh giới Âm Huyền đại thành đỉnh phong từ lâu, lúc nào đột phá cũng đều chẳng có gì lạ.
Chỉ là…
Cảnh giới Âm Huyền viên mãn đã có thể luyện chế được hoa Hoả Ngục, nữ nhân này chẳng lẽ cũng nhìn trúng hoa Hoả Ngục của mình rồi sao.
Vậy thì thực là khó xử.
Mặc Linh, nói cho cùng Lâm Nhất cũng không nhìn thấu được nữ nhân này.
Cảm giác mà nàng ta mang đến vượt xa so với Mai Tử Viêm kia, nếu nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4375187/chuong-1766.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.