Chỉ có nó trải rộng ra, giống như vương giả, kiêu ngạo nhìn xuống quần hùng.
“Linh vận thập thành!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhìn Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ duy nhất còn lại giữa không trung, trong mắt đều hiện vẻ chấn động không thôi.
Là phong, nét bút cuối cùng của Lâm Nhất vẽ nên đường linh văn mang thuộc tính phong.
Hắn thêm vào một linh văn thuộc về sự hiểu biết của mình vào trong Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ.
Cổ Đằng đứng một bên hoàn toàn sững sờ, linh đồ một khắc trước còn cực kì hỗn loạn đó nháy mắt đã bùng nổ linh vận thập thành.
“Xin lỗi nhé, Mặc Linh sư tỷ, lần đầu vẽ, hơi xấu rồi”.
Lâm Nhất nhìn đối phương, khóe miệng hơi nhếch lên.
Hắn không tin đối phương có thể soi mói được nhược điểm gì. Bức linh đồ này đã vượt tầm bản thân Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ.
Tất cả mọi người im lặng như chết, không ai lên tiếng.
Ở đây toàn là đệ tử tu luyện linh văn, trình độ bức tranh này thế nào, trong lòng bọn họ hiểu rõ, không cần phải nói ra.
Hồi lâu sau, Mặc Linh mới nhìn chằm chằm Lâm Nhất, cắn răng nói: “Tên nhóc này, ngươi thật sự lần đầu tiên nhìn thấy Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ sao?”
“Đương nhiên là lần đầu tiên, nếu không thì sao có thể để Mặc Linh sư tỷ biết thêm kiến thức, làm sao khiến người nào đó tự thấy hổ thẹn được?”
Lâm Nhất vẫy tay, thu bức tranh đó lại, thản nhiên nói: “Lâm mỗ vừa mới đến, quả thật có một số quy tắc không hiểu, nhưng không phải ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4375127/chuong-1706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.