“Sư tỷ nói đùa, ai dám không xem ngươi ra gì chứ? Ta đang đùa với sư đệ Cổ Đằng mà thôi, đúng không?”
Lâm Nhất buông tay đối phương ra, nhếch miệng cười, nói một cách thản nhiên.
Dáng vẻ của hắn thật sự khiến Cổ Đằng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Trong lòng hắn ta rất không phục, tên Lâm Nhất này là cái thá gì mà đòi dạy dỗ hắn ta?
Nếu không phải do Mặc Linh đột ngột xuất hiện thì hắn ta đã đánh cho đối phương quỳ xuống xin tha rồi.
Nhưng bây giờ, Lâm Nhất đã nói như thế, hiển nhiên, hắn ta không thể nào ra tay trước mặt Mặc Linh được nữa, nên đành bất đắc dĩ cười nói: “Sư tỷ Mặc Linh, hai ta chỉ đang đùa mà thôi, thật sự không có tranh chấp”.
“Không có thì tốt, tất cả ngồi xuống cho ta”.
Mặc Linh trừng mắt với hai người, lạnh giọng quát.
Cổ Đằng uất ức, vừa định ngồi xuống thì phát hiện Lâm Nhất đã ngồi lên tấm bồ đoàn của hắn ta trước.
“Ngại quá… Cổ Đằng huynh, chỗ này… ta ngồi rồi!”
Lâm Nhất không hề sợ hãi, còn mỉm cười nhìn đối phương.
“Tên kia, ngươi chờ đó cho ta!”
Cổ Đằng nghẹn khuất, hung hăng nói ra một câu rồi xoay người, đi tìm một tấm bồ đoàn khác và ngồi xuống.
Cuối cùng, vụ tranh chấp này kết thúc với phần thắng nghiêng về Lâm Nhất, thấy vậy, đám đệ tử nội môn thầm kinh ngạc không thôi.
Không ai ngờ chấp sự khách khanh mới đến lại là một kẻ ngông cuồng như vậy.
Hắn ta không xem Cổ Đằng, đệ tử đứng đầu nội môn, ra gì. Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4375115/chuong-1694.html