Lâm Nhất cười khẽ.
“Gạt người, sao Thủy Nguyệt kiếm pháp lại lợi hại như thế được, ta đã từng đấu với đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các rồi đấy!”
Ngụ ý rất đơn giản, nghĩa là đã từng có đệ tử của Kiếm Các dùng Thủy Nguyệt kiếm pháp để đấu với nàng ta.
“Có lẽ là vì ngươi không đấu với ta. Cẩn thận!”
Vừa dứt lời, một luồng kiếm quang lóe lên, dường như trong trời đất có hai vầng trăng đang giao tranh, một ở trên trời, một ở trong nước.
Một kiếm đánh ra, song nguyệt tranh nhau phát sáng!
Trong khung cảnh song nguyệt hòa hợp, một bóng người cầm kiếm bước đi trong màn đêm.
Keng keng keng!
Kiếm thế mênh mông như ánh trăng bùng nổ, giăng kín trời đất, đánh úp về phía công tử Thủy Nguyệt, khiến nàng ta phải dốc hết sức ngăn cản.
“Không thể lui được nữa, nếu không chắc chắn sẽ thua…”
Công tử Thủy Nguyệt thầm hoảng sợ, trong mắt nàng ta lóe lên tia quyết đoán.
Nhưng ngay khi nàng ta chuẩn bị liều chết thì bỗng nhiên Lâm Nhất nở nụ cười, dường như hắn đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng ta.
Kế đó, bóng dáng Lâm Nhất tựa như áng mây dần tản ra, chín tàn ảnh thật thật giả giả, giả giả thật thật, né tránh kiếm quang ác liệt bắn ra từ trong tầng mây của công tử Thủy Nguyệt.
“Dừng ở đây thôi!”
Chín tàn ảnh đồng loạt mở miệng, vừa dứt lời, không để nàng ta kịp nghi hoặc, tàn ảnh đã xếp chồng lên nhau, trong khoảnh khắc đó, có ánh trăng không ngừng biến ảo trên người Lâm Nhất.
Trăng sao tròn khuyết, mây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374888/chuong-1467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.