Một hồi lâu sau, chân nguyên cả người Lâm Nhất dâng tràn, hắn cầm kiếm Táng Hoa trong tay, múa kiếm trên bệ đá. Kiếm quang bay lượn, chân nguyên rít gào, những luồng sáng kiếm để lại dấu ấn thật sâu trong bệ đá cổ xưa.
“Muốn nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh thì phải sáng tạo ra một kiếm của mình. Thiên Phá Vân của mình có vẻ là tự sáng tạo, nhưng thực tế thì lại thoát thai từ Thủy Nguyệt kiếm pháp. Mạnh thì mạnh đấy, nhưng dấu vết của người trước để lại vẫn quá sâu đậm, không phải kiếm chiêu chỉ thuộc về mình…”
Tương tự, Thiên Lôi Phá của Bạch Lê Hiên, Thôn Tinh của công tử Nham Tâm cũng như vậy.
Muốn tự sáng tạo ra kiếm chiêu không có vết tích của người đi trước, khó, khó như lên trời.
“Nhưng nếu mình có thể thành công, chắc chắn sẽ tiến thêm một bước so với đám người đó, cũng sẽ có thể nắm giữ được kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh, đối phó với Tần Vũ cũng nắm chắc phần thắng hơn”.
Vẻ mặt Lâm Nhất nghiêm trọng hơn bao giờ hết, biết rõ nếu bị nhốt ở đây thì chắc chắn sẽ chết.
Nhưng lúc này, trong lòng hắn có sự kích động trước nay chưa từng có, đó là khao khát bản năng của kiếm khách đối với kiếm ý Tiên Thiên.
Ngay sau đó, trên bệ đá cổ xưa, Lâm Nhất cầm kiếm múa, thể hiện ra hết mọi thứ mình học được trên đời, tìm kiếm con đường của mình trong ánh kiếm mênh mông.
Đồng thời, hắn cũng đang chờ đợi ánh sao rơi xuống lần tiếp theo.
Tắm trong ánh sao đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374872/chuong-1451.html