Nhưng thực sự là nóng không chịu nổi, cơ thể như bốc hoả, nhìn thấy vò rượu trên đất, hai mắt hắn lập tức sáng lên.
“Dừng tay!”
Ông lão béo biến sắc, vội hô dừng lại.
Nhưng Lâm Nhất đâu có quan tâm nhiều như vậy, hắn cầm lên rót ừng ực vào cổ họng, một dòng nước mát lạnh thấm đẫm trong cơ thể.
Toàn thân hắn chợt cảm thấy nhẹ nhõm, bất giác cười mừng rỡ.
Đặt vò rượu rỗng xuống, khuôn mặt tái nhợt của hắn thoáng chốc trở nên hồng hào, có cảm giác tinh thần sảng khoái.
Lâm Nhất nở nụ cười thoả mãn, cười hì hì hỏi: “Thập Tam gia, đây là rượu gì vậy? Cho ta một vò nữa đi.”
Thập Tam gia vuốt râu, cười đáp: “Thêm một vò nữa hả? Ngươi không thấy ông lão nào đó sắp ói ra máu rồi à? Ha ha ha.”
Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, dè dặt quay lại nhìn thì thấy sắc mặt ông lão béo đã hoàn toàn biến thành màu đen.
“Đưa đây!”
Ông lão béo không khách sáo giật vò rượu lại, chỉ thấy vò rượu trống rỗng chẳng còn sót lại một giọt nào.
“Các chủ, xin lỗi nhé, lần sau có cơ hội ta sẽ trả lại cho ngài mười vò”.
Lâm Nhất cảm thấy có chút không đúng, cười bẽn lẽn nói.
“Lão phu mất mười năm mới ủ được một vò Hàn Đàm Hương Lộ này, ngươi lấy cái gì để đền”.
Ông lão béo tức không biết phải làm sao, bực bội nói.
“Đủ rồi, một vò rượu thôi mà, có gì mà to tát. Tiểu Lâm Tử, bây giờ ngươi đánh một quyền xem nào”.
Thập Tam gia quát một câu, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374822/chuong-1401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.