Sâu trong rừng trúc tràn đầy sát khí, trong gió còn ẩn chứa kiếm ý sắc bén.
Chỉ cần gió thổi cỏ lay, từng ngọn cây cọng cỏ đều có thể giết người.
“Chắc trong lòng ngươi cũng không biết kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên của mình chênh lệch với kiếm ý Tiên Thiên chân chính ở đâu đúng không”.
Thập Tam gia đưa lưng về phía Lâm Nhất, thản nhiên nói.
Lâm Nhất sửng sốt, đây thật sự là điều hắn nghi ngờ.
Trước mắt kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên của hắn và kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh cũng không chênh lệch gì lắm. Nhưng lại khác nhau như một thùng nước và một thùng nước đá vậy.
“Chênh lệch ở đâu?” Lâm Nhất hơi nôn nóng hỏi.
“Ngươi phải tìm được thanh kiếm thuộc về mình, theo cách giải thích của Phật Môn là phải tìm thấy bản thân”.
Thập Tam gia xoay người, nhẹ giọng nói: “Long Hổ Quyền và Thuỷ Nguyệt kiếm pháp ngươi đang học bây giờ đều do người đời trước sáng tạo, dù ngươi tu luyện đến cảnh giới gì thì suy cho cùng nó vẫn là của người khác. Dù là Hoá cảnh cũng chỉ là thay đổi để bản thân sử dụng, chứ không phải là của mình”.
Lâm Nhất như hiểu ra, trầm ngâm nói: “Ý Thập Tam gia là ta phải tự nghĩ ra kiếm thuộc về mình sao?”
“Có thể tự nghĩ ra là tốt nhất, nhưng dù không thể, chỉ cần có thể thấy rõ mình là một thanh kiếm thế nào thì sẽ không cách kiếm ý Tiên Thiên quá xa nữa”.
Thập Tam gia thản nhiên nói: “Với ngộ tính của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ tu luyện đến bước này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374805/chuong-1384.html