Cả tông môn bị buộc phải rời quận Tần Thiên, để tránh mặt Lăng Tiêu Kiếm Các, họ thậm chí không ngại chuyển đến quận xa xôi nhất của đế quốc Đại Tần.
Có thể tưởng tượng ra năm đó Kiếm Vô Danh đã mang đến cho Vân Tiêu Kiếm Các nỗi sợ lớn nhường nào.
Có lẽ hai chữ Lăng Tiêu cũng có nghĩa là kiếm diệt Vân Tiêu.
Kể từ đó, Vân Tiêu Kiếm Các đã từ tông môn siêu nhiên trở thành thế lực hạng hai ở đế quốc Đại Tần, đến tận bây giờ mới gắng gượng leo lên vị trí thế lực hạng nhất.
Rất nhiều người cảm thấy không phục công tử Dạ, họ cho rằng nếu lúc trước Hân Tuyệt xuất chiến thì sẽ không đến lượt công tử Dạ.
Thậm chí còn có không ít người to gan thách đấu hắn ta, tiếc thay tất cả đều bị thua cuộc.
Sau này mọi người mới hiểu ra rằng, dù cho Vân Tiêu Kiếm Các ra sao, hắn ta cũng đã phải dùng kiếm chiến đấu trong Long Môn tranh tài mới có được danh hiệu công tử Dạ.
Nếu không có chút trình độ nào, danh hiệu công tử không thể giả được.
Trên quảng trường Tiêu Vân, ánh mắt của tất cả đệ tử đều đổ dồn vào hai người trên bục cao.
Lâm Nhất và Lý Vô Ưu che giấu khí tức, lặng lẽ đến gần Hân Nghiên và công chúa Phượng Hoa.
“Tiểu sư đệ!”
Vừa nhìn thấy Lâm Nhất, trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Hân Nghiên lập tức hiện ra nụ cười mừng rỡ, cô vội hỏi: “Mai hộ pháp không làm khó đệ sao?”
Lâm Nhất gật đầu, nhìn thấy công chúa Phượng Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374728/chuong-1307.html