Hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhất bế tân nương vốn thuộc về hắn ta lên, đi càng lúc càng xa trong gió tuyết.
Cái gọi là nhục nhã chính là như thế.
Tần Vũ tức muốn hộc máu nhưng không thể nổi giận... Người thường không thể nào hiểu được nỗi buồn bực này.
Hắn ta luôn tự tin, bình tĩnh ung dung nhưng giờ đây mặt mày lại đỏ bừng, khí huyết dâng trào khiến hắn ta không thể khống chế chân nguyên hỗn loạn trong cơ thể.
Khi mặt hắn ta đỏ tới mức sắp nhỏ máu, hắn ta không thể kiềm chế được nữa, hộc ra một búng máu.
Bởi vì mưu kế quá khôn khéo nên vừa phải bồi thường tân nương, vừa bị mất quân.
Hai chữ, đáng đời!
Phụt!
Búng máu do đại hoàng tử Tần Vũ hộc ra rơi trên tuyết, một màu đỏ tươi trông rất bắt mắt.
Nhưng búng máu này cũng làm cho vẻ mặt hắn ta tốt hơn một chút, nhưng khi nhìn vào bóng lưng Lâm Nhất lại trở nên vô cùng khó coi, thay đổi thất thường.
Trong gió tuyết, Lâm Nhất bế Hân Nghiên bước từng bước đến gần đám người Mai hộ pháp.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều rất cảm động, một vở kịch động trời kết thúc với kết cục hoàn hảo như truyện cổ tích.
Khi người thiếu niên kia cưỡi ngựa Huyết Long xuất hiện trong gió tuyết, không ai có thể ngờ được hắn sẽ sống sót rời đi.
Lúc này hắn không chỉ sống sót mà còn đưa Hân Nghiên đi.
Hơn nữa còn quang minh chính đại bế đi ngay trước mặt đại hoàng tử, khí phách vô cùng.
“Lâm Nhất khó lường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374713/chuong-1292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.