Sau khi vào chỗ ngồi, hắn nói cảm ơn.
Nếu không có tiếng đàn cuối cùng của ông lão béo, có lẽ hắn sẽ không thể lĩnh ngộ được nhát kiếm thứ mười này.
Một khi bỏ lỡ tia linh quang lướt nhanh như chớp kia, cả đời này chắc chắn không thể lĩnh ngộ Thiên Phá Vân, kỳ ngộ như vậy chỉ có một lần.
Bỏ lỡ sẽ chỉ là bỏ lỡ.
Ông lão lạnh nhạt gật đầu, tỏ ra không hứng thú lắm.
“Tiền bối bảo mình ở đây ngắm hoa đã mười năm, nhưng hình như ta chưa nhìn thấy cây hoa nào trên hòn đảo này?”
Vừa nghĩ tới chuyện này, Lâm Nhất tò mò hỏi.
“Đã chém rồi”.
“Tại sao ạ?”
Lâm Nhất hết sức ngạc nhiên.
Ông lão béo bưng tách trà, thản nhiên đáp: “Như ngươi đã nói, hoa càng lâu năm càng đẹp, người càng lớn tuổi càng xấu, ta nhìn chán rồi nên chém thôi”.
Lời nói rất hời hợt, nhưng Lâm Nhất lại cảm thấy chấn động.
Cái gọi là ngắm hoa nhất định không phải ngắm hoa thật sự, ông lão ở đây mười năm chắc chắn là để ngộ kiếm.
Ngộ kiếm mười năm, nhưng lại chém mất bằng một nhát kiếm, điều này có nghĩa là ông lão béo cảm thấy mười năm ngộ kiếm là một sai lầm.
Nhưng dù sai thật thì cũng là công sức mười năm, nói chém liền chém thực sự khiến người ta kinh ngạc.
“Tiền bối có hối hận không?”
“Ha ha, ngươi giết người còn không hối hận, lão phu chém một đoá hoa thì cần gì phải hối hận?”
Ông lão béo đặt tách trà xuống, cười ung dung: “Ngươi đừng quan tâm lão phu, lo nghĩ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374668/chuong-1247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.