Nét mặt ông lão trở nên lạnh lùng.
Lâm Nhất cũng không sốt ruột, trầm ngâm nói: “Ngắm hoa mười năm, hoa vẫn nở, nhưng người lại không còn như trước. Vết hằn trên trán không biết mất, khoé mắt lại có thêm nếp nhăn, nhưng cho dù áo có rộng đi, cũng không hối hận, không hối hận đã ngắm hoa mười năm!”
Ông lão hơi ngẩn người, rầu rĩ im lặng, sau đó lại cười khẩy: “Trước giờ áo rộng đi luôn là chỉ người gầy, ngươi đang cười nhạo ta sao?”
“Không dám, có điều người gầy có gì mà uất ức, béo mới phải buồn chứ, béo như quả bóng còn có thể không hối hận mới là giỏi”.
Lâm Nhất cười khẽ nói.
Vòng vo!
Ông lão đứng dậy, lật ngã cây đàn trên bàn, cười châm chọc: “Nói tới nói lui không phải muốn nói lão phu béo à!”
Lâm Nhất thấy thế thì không nhiều lời nữa, trầm ngâm nói: “Ta đến hỏi một vấn đề”.
“Hỏi đi”.
Nét mặt ông lão lạnh lùng, không chút thay đổi: “Mười năm qua, trên vách Sám Hối có người đến có người đi. Có người sợ nên không dám nhảy xuống, cũng có người nhảy vào vực sâu, nhập ma mà chết, có người chết dưới tiếng đàn của lão phu, ngươi là người đầu tiên đi đến trước mặt lão phu. Ta cho ngươi tư cách được hỏi!”
Lâm Nhất thầm run rẩy, trên người ông lão béo này có một cảm giác lạnh lẽo khó hiểu.
Nếu lúc đi xuống mình không đấu lại tiếng đàn này, có phải mình cũng sẽ bỏ mạng dưới đáy hồ này không?
Nếu trước đó hắn bị tiếng đàn làm loạn, lúc nhảy xuống có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374664/chuong-1243.html