Là Hân Tuyệt, ngay thời điểm nguy cấp, y đã chắn trước mặt Lâm Nhất. Kiếm của y xẹt qua như điện, trong ánh sáng chói mắt, một cây ngân châm bị y đánh bay ra ngoài, phát ra một âm thanh trong trẻo.
“Chết!”
Bảo binh trong tay lập tức phát ra âm thanh điện xẹt, Hân Tuyệt tung người nhảy lên, thân pháp linh hoạt như chim yến, kiếm trong tay như rồng uốn lượn.
Phập!
Bốn tên áo đen quấn chân Lâm Nhất đều chết dưới thanh bảo binh thượng cổ kia, từng giọt máu men theo thân kiếm không ngừng lóe sáng tí tách chảy xuống.
Lâm Nhất dạo một vòng qua quỷ môn quan, giờ phút này, hắn bần thần quỳ một chân xuống, còn chưa kịp hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch.
Vừa rồi, trong một khoảnh khắc, hắn cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng có, nỗi sợ kinh hoàng đó không cách nào kháng cự được. Đồng thời, hắn cũng không ngăn được những phản ứng của thân thể ở thời khắc đối mặt với cái chết.
Lâm Nhất rót chân nguyên vào mắt, dõi mắt nhìn về phương xa theo hướng ngân châm bay đến.
Ánh mắt hắn xuyên qua tán lá rậm rạp, đối diện với đôi mắt của kẻ đang ẩn nấp trên chạc cây.
Lúc này, đôi mắt kia tràn đầy kinh ngạc cùng không dám tin.
Là hắn ta?
Đôi mắt của người nọ quá quen thuộc với Lâm Nhất, dù có che giấu cách nào thì hắn cũng không bao giờ nhận nhầm được. Bởi vì từ lúc mới nhập tông, hắn và kẻ đó đã có mối liên hệ, đó là người không ít lần dồn hắn vào chỗ chết.
Con cháu dòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374619/chuong-1198.html