Đúng vào lúc hắn không thể chống cự được nữa mà ngã xuống, một cái bóng nhanh như tia chớp lao đến, vỗ mạnh một chưởng lên vai hắn.
Người này lại chính là Hân Tuyệt, đúng vào lúc mấu chốt đã truyền một luồng Chân nguyên vào trong cơ thể hắn.
Sắc mặt Hân Tuyệt bình tĩnh, vào giây phút sinh tử này dường như y vô cùng ung dung, trên gương mặt y không hề có lấy chút xíu xiu hoảng loạn nào.
Y khống chế Chân nguyên của mình lưu chuyển trong kinh mạch của Lâm Nhất, giống như một miếng bông gòn hấp thu những luồng Chân nguyên màu tím rời rạc tản mát trong cơ thể. Dẫn dắt luồng Chân nguyên màu tím này từ từ di chuyển khắp người Lâm Nhất, tốc độ không nhanh không chậm, từ từ mà đi.
Trong cơn mơ màng, Lâm Nhất mở đôi mắt ra, yếu ớt nói: “Sư huynh, ta đây là sắp chết rồi sao?”
“Không chết được”.
Trên mặt Hân Tuyệt lộ nét cười, khẽ giọng nói: “Đệ còn phải sống cho tốt, đến lúc cuối năm nay, hai ta còn phải cùng nhau tham gia Long Môn tranh tài, giúp kiếm các giành được hai danh hiệu”.
“Ta chắc không được đâu, thực lực của các công tử đều có thể giết chết cảnh giới Tử Phủ, ta hình như có chút miễn cưỡng”.
Nhắc đến Long Môn tranh tài, cảm xúc rời rạc của Lâm Nhất dường như đã dần tập trung lại.
“Ai nói không được, không thử làm sao biết được, đệ phải sống thật tốt cho ta, đừng có nghĩ lung tung nữa”.
Trong đáy mắt tràn ra ý cười, biết Lâm Nhất đã thực sự được cứu sống rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374600/chuong-1179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.