Nếu có thể khiến hắn ta bị thương, thậm chí là trọng thương thì xem như phần nào giúp đỡ Lâm Nhất.
Hân Nghiên không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Trần Huyền Quân và nói: “Sư huynh, huynh cảm thấy tiểu sư đệ có thể xông lên tầng mấy?”
Trần Huyền Quân ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: “Ít nhất là tầng bảy, nếu may mắn thì có thể lên tầng tám không biết chừng, còn tầng chín thì… khó mà nói được”.
Xem như đây là một lời đánh giá công tâm.
Thông thường thì có thể lên đến tầng sáu đã xem như thành tích rất cao rồi, đủ để kiêu ngạo.
Hiếm có ai lên được tầng bảy, tầng tám, phải nói đó là tồn tại như lông phượng sừng lân vậy, lẽ tất nhiên, người làm được như vậy sẽ trở thành người giành thắng lợi lớn nhất trong mật cảnh lần này.
Còn về tầng thứ chín thì… ngàn năm qua không có ai xông lên được.
Tầng cuối cùng – tầng mười thì gần như là truyền thuyết, đã lâu lắm rồi, không ai biết có người đã từng đặt chân lên đó chưa.
Nghe ý kiến của Trần Huyền Quân, Hân Nghiên thầm cảm khái.
Bất giác, tiểu sư đệ cần mình trông nom ngày nào giờ đã tiến bộ đến cảnh giới như thế.
Thời gian trôi nhanh thật!
Lần đầu gặp tên nhóc kia trong cơn bão tuyết tại Mạc Bắc, đến nay đã một năm rồi.
Tuy chẳng bao lâu, nhưng gần như đã bị quên lãng.
Hân Nghiên thu hồi suy nghĩ, cười nói: “Trần sư huynh, huynh còn muốn lên tầng sáu không?”
“Không đi!”
Trần Huyền Quân lắc đầu, thấp giọng nói: “Tầng sáu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374549/chuong-1128.html