Lúc này, không còn ai phản đối nữa.
Chỉ có người nhắc nhở: “Mai hộ pháp, suy cho cùng Lâm Nhất chỉ có tu vi Huyền Võ tầng bảy, e rằng sẽ có người không phục”.
“Đó là chuyện của Lâm Nhất, nếu chút phiền phức này cũng không giải quyết được thì hắn ta không cần đi Mật cảnh Ma Liên nữa”.
Mai hộ pháp cười nhạt, ung dung nói.
Trong sơn mạch Tịch Diệt, trên đỉnh một ngọn núi hoang.
Nơi gió và mây hội tu, phảng phất như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm đến tầng mây đang trôi trên bầu trời.
Trên đỉnh núi, một thiếu niên áo xanh đang ngồi khoanh chân nhắm mắt.
Ngọn gió quét qua thổi tung mái tóc và tà áo, kiếm ý khắp người tuỳ ý phóng thích.
Lâm Nhất gần như đã quên cả bản thân, ngồi yên như tượng, đắm chìm vào trong việc lĩnh ngộ kiếm ý.
Trong phủ công chúa, Kiếm phân Song Nguyệt, kiếm ý kinh động đến trưởng lão của các đại Tông môn.
Thứ mà hiện tại Lâm Nhất cần làm chính là tìm được loại cảm giác này, nắm bắt được loại ý cảnh này, lĩnh ngộ được sự huyền diệu trong đó. Khiến bản thân có thể bất cứ lúc nào cũng đều khiến kiếm ý của mình thăng cấp đến cảnh giới như tối hôm đó.
Mà không phải chỉ có thi triển Kiếm phân Song Nguyệt mới có thể miễn cưỡng làm được, có quá nhiều hạn chế.
Thời gian dần trôi, mây hết tan rồi lại hợp, bất giác đã qua hơn một tháng.
So với một tháng trước đó, phong mang trên người thiếu niên càng mạnh mẽ hơn, giống như một thanh trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374454/chuong-1033.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.