Không có sự bồi dưỡng của Lăng Tiêu Kiếm Các, Lâm Nhất sẽ không có hào quang rực rỡ của ngày hôm nay, nói vậy cũng không sai.
Nhưng không ai chú ý tới đại hoàng tử Tần Vũ thầm khịt mũi, lặng lẽ rời khỏi đại điện Quỳnh Đài.
Lạc Phong cười: “Không dám nhận, không dám nhận. Công chúa ban thưởng, đương nhiên phải cảm ơn công chúa, có lẽ Lâm Nhất cũng sẽ xứng với phần thưởng của công chúa”.
Công chúa Phượng Hoa không tiếp lời, trong mắt thoáng qua vẻ mệt mỏi, phất tay bảo: “Bản công chúa mệt rồi, các ngươi lui ra hết đi”.
Các tông môn nhận được rượu đều tươi cười rạng rỡ, chắp tay thi lễ sau đó rời đi.
Lâm Nhất trầm tư nhìn Phượng Hoàng Đài trong tay mình, không hiểu cho lắm.
“Hì hì, xem ra bản sư tỷ nói không sai, tiểu sư đệ nhà ta quả nhiên xuất sắc, ngay cả công chúa cũng vừa ý, sau này xin hãy gọi ta là Thần Toán Tử”.
Hân Nghiên trịnh trọng nói, trong mắt đầy ý cười.
Mấy người Đường Thông cười hùa theo: “Tiểu sư đệ oai phong nghiêm chỉnh, khôi ngô tuấn tú, tiền đồ vô lượng, rất có khả năng làm phò mã đấy”.
“Đám nhóc này nói gì vậy, mau câm miệng cho ta”.
Lạc Phong xụ mặt mắng một tràng, nhưng mọi người đều có tâm trạng rất tốt, không hề tức giận.
Mọi người vừa cười nói, vừa đi ra ngoài.
Lâm Nhất khó hiểu, quay lại nhìn thì thấy công chúa Phượng Hoa đang định bước vào cửa điện trùng hợp ngoảnh đầu lại.
Bốn mắt lập tức nhìn nhau, Lâm Nhất không khỏi ngẩn ra.
Nhìn công chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374424/chuong-1003.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.