Nàng ta biết rất rõ Lâm Nhất, biết người này bề ngoài nhìn thì dễ gần, không giận vẫn tự uy, giận lên kinh thiên động địa, đến đệ đệ ruột của Vương Diễm mà hắn cũng dám tự tay giết chết trước mặt các trưởng lão.
Một lúc sau nàng ta mới cắn răng bảo: “Nếu hắn ta biết tiến biết lùi thì lúc đầu đã không ra tay với ta ở Thảo Mộc đường”.
Nhớ lại mấy roi Lâm Nhất quất mình trong Thảo Mộc đường của Lăng Tiêu Kiếm Các, trong mắt Liễu Nguyệt lại tràn đầy hận ý.
Chính giữa đại điện.
Khoé miệng Tào Kiệt hơi nhếch lên, trong lòng liên tục giễu cợt, dù sao cũng là tuổi trẻ bồng bột. Lẽ nào Lâm Nhất thật sự cho rằng tu vi chênh lệch hai tầng mà vẫn có thể thắng được Tào Kiệt ta?
Hay là cảm thấy Tào Kiệt ta cũng là kẻ vô dụng như Lâm Lam?
Không biết lát nữa được thấy thực lực chân chính của ta, ngươi sẽ ngạc nhiên thế nào.
Soạt soạt!
Hai người cách nhau mười bước, nhìn nhau bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Lâm huynh đệ, tuy là luận bàn, nhưng Tào mỗ làm việc luôn nghiêm túc, một khi ra tay sẽ tuyệt đối không nể tình. Nếu không thể chịu được, mong ngươi thông báo sớm”.
Tào Kiệt mỉm cười, sâu trong mắt hắn ta lóe lên sát ý. Hắn ta muốn cảnh cáo trước, để lát nữa có lỡ tay giết Lâm Nhất thì cũng có thể quy trách nhiệm cho đối phương.
Dù Lăng Tiêu Kiếm Các có truy cứu thì hắn ta cũng có biện pháp thoát thân.
Lâm Nhất nhìn đối phương bằng ánh mắt dò xét, trầm ngâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374408/chuong-987.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.