“Đây chính là cỏ Kiếm Hoàng sao? Cho dù không thể ngưng tụ kiếm ý, chỉ riêng tinh hoa nhật nguyệt mà nó chứa đựng thôi cũng đã đủ để gọi là bảo vật quý hiếm rồi”.
Trần Lăng nhìn chằm chằm cỏ Kiếm Hoàng, hai mắt phát sáng, có cảm giác như đang mơ.
Vẻ mặt Lâm Thu Sam và Cố Bắc Huyền cũng rất cảm khái, đến giờ họ vẫn không tin được Lâm Nhất thật sự sẽ chia bảo vật quý hiếm thế này cho mình.
“Đúng thế, chuyến đi này cũng đáng”.
Lâm Nhất cầm cỏ Kiếm Hoàng mà vô cùng cảm động, sau đó hắn hái lá ra, đưa cho mỗi người một nhánh.
“Đa tạ Chung sư huynh”.
“Đúng là hổ thẹn, chuyến đi này không giúp được gì cho Chung sư huynh, ngược lại huynh còn chia cỏ Kiếm Hoàng cho chúng ta nữa”.
“Chung huynh, Lâm Thu Sam nợ huynh một ân huệ, sau này cần gì huynh cứ nói với ta một tiếng”.
Ba người trịnh trọng cảm tạ, vô cùng biết ơn, nhất là Lâm Thu Sam, nàng ta nhìn Lâm Nhất với ánh mắt rất thành khẩn, tỏ ý hắn hãy nhận lời hứa này.
Dưới lớp mặt nạ Quỷ, Lâm Nhất nở nụ cười nhạt: “Ai lại từ chối ân huệ của tông tộc Lâm Thị ở Đại Tần đế quốc này chứ?”
Một nụ cười nhẹ hiện lên trên mặt Lâm Thu Sam, nàng ta biết đây chỉ là lời nói khách sáo của Chung Vân Tiêu, nhìn phong cách hành sự của hắn, hắn nào sẽ để ý đến thân phận trực hệ tứ đại tông tộc của mình.
Lâm Yên không để ý đến cỏ Kiếm Hoàng lắm mà chỉ cười nhẹ bảo: “Chung sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374234/chuong-813.html