Thần sắc trong mắt thoáng qua chút xấu hổ, cười he he nói: “Ta đi Đan Dược Điện tìm Khô Vân đại sư, lão già đó đang làm Khách khanh trong Vạn Bảo Các, mấy tháng nay không biết đã gom được bao nhiêu đan dược. Đi tìm ông ta đòi, chắc chắn không sai được”.
Đây cũng coi như một cách không tệ, dựa vào mối quan hệ của hắn và Lâm Nhất, Khô Vân đại sư không có lý do gì để từ chối.
Lâm Nhất biết tính cách của Lý Vô Ưu, trong lòng cười thầm, chỉ đành phải cầu phúc cho đại sư vậy.
Đại sư ít nhất cũng phải nôn ra hơn nửa gia sản của mình thì Lý Vô Ưu mới thôi.
Dùng ánh mắt tiễn đối phương rời đi, Lâm Nhất khẽ trầm giọng nỉ non: “Thời gian hai tháng, cũng đủ để ta bế quan rồi”.
Ba ngày sau, ở bên vách núi hoang vu nằm sâu trong Lạc Già Sơn.
Trên vách núi mây mù giăng kín, tia nắng ban mai rọi lên tầng mây mù, khiến cả một vùng trời vô biên vô tận ánh lên sắc vàng chói loá.
Lâm Nhất ngồi khoanh chân, chớp mở hai mắt, thở ra một hơi dài trọc khí.
Đứng dậy nhìn về phía biển mây mênh mông, tầm mắt rộng mở, đầu óc tỉnh táo, tâm tình thoải mái.
Nơi này nằm trong lãnh thổ của Lăng Tiêu Kiếm Các, không được tính là nơi bảo địa phong thuỷ nhưng tinh hoa nhật nguyệt ở đây lại dồi dào hơn nhiều so với thiên địa linh khí ở ngoại giới.
Thời gian hai tháng trôi qua, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Nếu như cứ sống một cách ngây ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374153/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.