Cùng là Thuỷ Vân văn nếu như không bằng được Phù Quang thì không khỏi có lỗi với việc được truyền thừa từ viễn cổ này rồi.
Chỉ là lý lẽ trong đó khó có thể giải thích rõ cho Khô Vân hiểu.
Còn may Khô Vân cũng không hỏi nhiều, ông ta biết đây là bí mật của người khác. Ông ta đi theo Lâm Nhất, trình độ Linh văn của mình có được sự tiến bộ thần tốc là ông ta đã mãn nguyện lắm rồi.
Cùng lúc đó, trước cửa Vạn Bảo Các đang treo lên tấm biển tạm dừng kinh doanh một ngày.
Bên ngoài cửa là một đoàn người đông đúc xếp hàng mãi không chịu rời đi.
“Haiz, khi đó Đại Huyền Đan có chín phần dược tính bày trên kệ mà ta lại chẳng mua!”
“Ta không phải cũng thế sao, ai mà đoán ra được, ai mà đoán được chứ… giờ có muốn mua cũng chẳng mua được nữa rồi”.
“Ngày mai Vạn Bảo Các mở cửa cũng không biết sẽ có bao nhiêu người đến”.
“Nhưng có lẽ sẽ bọn họ sẽ bán ra với cái giá trên trời”.
Không ít người cảm thán tiếc nuối, trên mặt lộ vẻ tiếc rẻ.
Khi tầm mắt rơi lên người Phong Giác, đột nhiên vẻ mặt trở nên phức tạp, có người cười khổ nói: “Đội trưởng Phong, ngươi lần này đúng là may mắn quá”.
“Đội trưởng, còn Đại Huyền Đan thừa ra không, bán cho chúng ta chút đi?”
Cũng có một số người nảy sinh ý đồ muốn nịnh nọt Phong Giác.
“Các người đừng có mơ nữa, Đại Huyền Đan này ta đương nhiên đã dùng hết rồi. Cho dù còn thừa thì cũng sẽ chia cho huynh đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373933/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.