Quyền hạn tương ứng cũng tăng theo từng cấp bậc, coi như là cách khuyến khích các đệ tử cạnh tranh với nhau.
“Ngươi có nhớ Hân Tuyệt không?”
Hoàng Phủ Tịnh Hiên hỏi: “Chính là thanh niên đã cứu ngươi khỏi tay Vương Diễm ngày hôm đó, ngay cả Vương Diễm cũng phải kiêng dè ấy”.
Lâm Nhất gật đầu: “Đương nhiên nhớ, hình như hắn là đại ca của Hân Nghiên”.
“Đúng vậy, hắn cũng là một trong số mười người thuộc bảng Thiên, xếp hạng thứ sáu”, trong mắt Hoàng Phủ Tịnh Hiên lộ ra vẻ khâm phục và tràn đầy cung kính.
Thảo nào Hân Nghiên dám chống đối Vương Diễm, thì ra đại ca cô ta là người trong bảng Thiên.
“Với thực lực của ngươi hiện tại, chỉ có thể đứng hạng hai trăm người đầu bảng Nhân thôi sao?”
Lâm Nhất nhìn Hoàng Phủ Tịnh Hiên, tò mò hỏi.
Thực lực hiện tại của đối phương rất khác so với lúc tham gia Cửu Tinh Tranh Bá. Kiếm ý hoàn chỉnh chỉ còn cách một bước, tu vi cảnh giới Huyền Võ tầng thứ hai.
Hoàng Phủ Tịnh Hiên gật đầu: “Ngoại tông có hơn mười nghìn người, mỗi năm đều loại một nghìn người đứng cuối, những người có thể trụ lại sau mỗi vòng loại đều không phải hạng xoàng. Ta có thể lọt vào hạng hai trăm người đứng đầu đã hơi miễn cưỡng, có thể sẽ bị người khác đẩy xuống”.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã đến dưới chân đài Vạn Kiếm.
Đài cao vạn trượng, dựng thẳng từ mặt đất lên như một thanh kiếm sắc bén chọc trời, đâm thủng tầng mây.
Tất cả mọi người dưới đài đều có vẻ vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373891/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.