“Năm tháng vô tình, lấy trời đất làm lò rèn, rèn núi cao thành kiếm, đóng mây trắng thành cánh bay, luyện biển biếc thành nương dâu…”.
Một lượng thông tin khổng lồ ào ạt tràn vào trong não bộ, khiến đầu như muốn nứt ra.
Tiếng niệm đọc văng vẳng không dứt như tiếng chuông chùa, đóng dấu vào trong ký ức khiến người ta muốn quên cũng chẳng thể quên được.
Một hồi sau, Lâm Nhất bắt đầu đọc lại một lượt những ký ức này, Tuế Nguyệt Tâm Kinh quả thực là một bộ công pháp.
Nhưng không liên quan nhiều đến việc luyện dược, mà cũng không hẳn là một bộ công pháp có thể gia tăng cảnh giới tu vi, mà nó chỉ là một bộ công pháp cổ xưa dùng để tu luyện Linh văn.
Lâm Nhất lúc này mới ngộ ra, hoa văn kỳ lạ mà tên Luyện Dược Sư lạnh lùng kia khắc ra cùng với hoa văn mà hắn dùng để cải tạo lại Tiên Thiên Đan là thứ gì…
Là Linh văn! Nó là những hoa văn bắt nguồn từ thời kỳ thái cổ với hình dáng ma mị, kỳ quái. Truyện kể, ngày xưa có một thánh nhân đã đọc trộm thiên cơ, lĩnh ngộ được Đạo văn, sau chỉ tuỳ ý phất một luồng Đạo văn đã có thể phong ấn cả vạn dặm sơn hà, đánh trọng thương hung thú thái cổ.
Nhưng đến thời kỳ viễn cổ, những Đạo văn cổ xưa kia đã biến mất hoàn toàn mà không có người truyền thừa.
Người đời sau dù không thể đọc trộm thiên cơ nhưng lại có thể lĩnh ngộ và phát triển được Linh văn từ trong những tàn tích còn sót lại của Đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373881/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.