“Lâm Nhất, ta sẽ phạt ngươi vào Thảo Mộc phong làm tạp vụ ba tháng, ngươi có bất mãn gì không?”
Bạch Đình lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, trầm giọng hỏi.
Lâm Nhất thản nhiên cười: “Có gì phải bất mãn, Lâm mỗ bằng lòng chấp nhận hình phạt này”.
Hắn giết Vương Ninh ngay trước mặt mọi người, chẳng những không bị tước thân phận, bị đuổi ra khỏi Lăng Tiêu Kiếm Các mà còn đẩy tội này cho Bạch Đình.
Không giết được ông ta thì cũng có thể làm ông ta tức chết, sao Lâm Nhất có thể bất mãn? “Lý Vô Ưu!”
Bạch Đình dời mắt nhìn sang nhưng không thấy Lý Vô Ưu, bèn lặp lại lần nữa.
“Hì hì, đến rồi đây”.
Hoá ra tiểu tử này đang đi nhặt hết những viên linh ngọc rơi rải rác trên sàn đấu võ.
Cảnh tượng này làm cho người ta không nhịn được bật cười.
Cuộc tranh chấp nghìn năm qua chưa từng thấy đã khiến mọi người chấn động, Lý Vô Ưu là đương sự trong cuộc tranh chấp này mà lại như người không liên quan, còn có tâm trạng đi nhặt linh ngọc cửu phẩm.
Nhưng nhìn đống linh ngọc cửu phẩm rải rác trên mặt đất, có khoảng sáu, bảy mươi viên, quả thật không ít.
“Là đồng phạm, ngươi có bất mãn gì không?”
Bạch Đình rất tức giận, lớn tiếng hỏi.
“Đại ca đi đâu thì ta theo đó, sống ở đâu chẳng như nhau”.
Lý Vô Ưu bĩu môi, không để ý cười đáp.
Hân Nghiên che miệng cười, Tiểu Lý Tử thật nghĩa khí, càng nhìn càng thấy thích.
“Điếc không sợ súng”.
Bạch Đình khịt mũi: “Mặc áo tù cho họ, lập tức áp giải đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373876/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.