Không thể lấy ngọc bội của người đã chết tới đây giả mạo.
Ở bên khác, Lạc Phong trưởng lão cũng không hiểu nhìn Hân Nghiên.
Trong đôi mắt cười của Hân Nghiên loé lên vẻ vui mừng, cô ta cười nhẹ: “Mặc kệ người đó là ai, nếu có thể ra tay dạy cho Vương Ninh một bài học đều được coi là chuyện tốt”.
Lúc trên võ đài, nhìn viên linh ngọc mình vừa lấy được bị người khác cướp mất, Vương Ninh giận đến mức tái mặt.
Từ lúc thành công chọc giận Hân Nghiên khiến cô ta nghiến răng ken két, tâm trạng Vương Ninh đã rất tốt.
Đến khi Cửu Tinh Tranh Bá bắt đầu lại càng tốt hơn, hắn ta đã sớm nghĩ ra cách làm sao để được toả sáng rực rỡ trong Cửu Tinh Tranh Bá.
Để rồi chiến đấu hết mình, giành được thắng lợi vẻ vang.
Nhưng bây giờ cái tên không biết từ đâu xuất hiện này lại cướp linh ngọc của hắn ta, điều này chẳng khác gì tát thẳng vào mặt hắn ta.
Kiếm khách áo trắng ngắm nghía linh ngọc, mắt lập loè ánh sáng, sau đó hắn cất nó đi.
“Ta không cần biết ngươi là ai, giao linh ngọc ra đây, nếu không...”
Chát! Lời còn chưa dứt, người áo trắng đã giơ tay tát vào mặt Vương Ninh nhanh như chớp.
Âm thanh giòn giã khiến tiếng bạt tai này vang lên trên võ đài giống như tiếng sét đánh.
Vương Ninh bị tát choáng váng, hắn ta lập tức nổi giận, khí thế cảnh giới Huyền Võ trên người bùng nổ.
Bùm!
Nhưng trên người đối phương cũng bùng nổ khí thế cảnh giới Huyền Võ, nó còn nồng đậm và lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373868/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.